Mục lục
Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Sóc đưa tay vuốt ve chân cô, động tác. càng lúc càng dịu đàng nhưng nhiệt độ nóng đến mức khiến người khác ngạc nhiên run sợ.

“Cửu Gia?” An Đào Đào cảm thấy không ổn lắm, thẩm giật mình trong lòng.

Lục Sóc như không nghe thấy gì, cúi người hôn lên mu bàn chân cô. Nụ hôn này rất thành kính, còn kèm theo cả sự điên cuồng đáng sợ.

An Đào Đào trừng mắt, lạnh hết sống lưng, trong tức khắc sợ đến mức không đám nói nên lời.

Người này giờ còn bị thần kinh nữa.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Lục Sóc mới buông chân cô ra, cũng không làm gì thêm.

An Đào Đào thả lỏng người. Cô cảm thấy như vừa đi ngang qua một vòng Quỷ Môn Quan, cả người mềm nhũn, nhưng cô vẫn phải nén chịu sự khó chịu, cười nói: “Cửu Gia, anh có bàn tay thần kỳ thật đó, được anh bôi thuốc xong là tôi hết đau luôn rồi, chẳng còn đau tí nào nữa.”

Cô nịnh hót anh, đuôi lông mày cũng nhuộm. vẻ vui mừng, giọng cô mềm ngọt như kẹo sữa Đại Bạch Thỏ.

Nịnh hót.

Lục Sóc nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cô, đầu cô đường như được bao phủ bởi bàn tay to lớn đó.

An Đào Đào cảm nhận được nhiệt độ truyền. tới từ tay anh, cô vô thức rụt cổ lại, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Cửu Gia, chúng ta đi ăn cơm thôi. 'Nhưng tôi làm đổ bát canh mất rồi, tiếc quá, anh không trách tôi đâu đúng không?”

Lục Sóc không nói gì, anh kéo ghế ra ngồi tại bàn ăn, hình như đang chờ ăn cơm.

An Đào Đào nhìn cái là hiểu ý, lập tức chạy vào bếp lấy hết thức ăn nóng ra, còn lấy luôn cả bát đũa, ngoan ngoãn như một con búp bê.

Lục Sóc nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt. trong suốt, trong nháy mắt lại bị thôi thúc muốn làm chuyện mờ ám với cô.

Nhưng không thể vội vã quá, có lẽ cô hơi nhạy cảm.

Lục Sóc khẽ liếm môi, trong đáy mắt âm thầm.

hiện lên sự tà ác, nhưng rất nhanh đã tản đi khiến người ta không kịp nhận ra.

An Đào Đào không biết anh đang nghĩ gì, cảm thấy không khí đang khá ôn hòa nên trong lòng đần hạ cảnh giác xuống. Cô bới cơm, đột nhiên muốn hỏi vài chuyện nhà họ Lục, nhưng lời vừa đến miệng lại nuốt xuống.

Con riêng là một chuyện không được vẻ vang lắm, lúc nãy sắc mặt của Lục Sóc cũng rất hung ác nham hiểm, nếu cô hỏi thêm tí nữa, chắc chắn anh sẽ nổi điên. Để đảm bảo tính mạng cho cái mạng nhỏ này, cô quyết định không hỏi nữa.

Hoặc có thể bớt ít thời gian đi hỏi Hoàng Sâm, anh ta bên cạnh Lục Sâm lâu như vậy, chắc là anh ta cũng biết chuyện gì đó.

“Em muốn hỏi cái gì?” Thấy vẻ mặt cô do dự muốn nói lại thôi, nên Lục Sóc mở miệng hỏi, giọng nói của anh vẫn lạnh lùng như trước.

An Đào Đào nghe thấy giọng anh, hai tay cô lập tức run lên, lắc đầu nói: “Tôi chỉ định hỏi tí là mấy món kia tôi nấu cũng khá ngon, Cửu Gia có thích không?"

"Khá ngon.” Lục Sóc hơi ngừng lại rồi nói: “Về sau có thể làm tiếp rồi đưa đến công, ty”

Nghe vậy, An Đào Đào khẽ run lên, lần trước vì muốn lấy được công việc trong bệnh viện nên cứ mới cố tình mang cơm đến công ty anh, cố gắng. khiến anh vui vẻ, không ngờ lại nhen nhóm cho. anh ý định này.

Nhưngai bảo cô là người của Lục Cửu Gia cơ chứ? Yêu cầu hợp lý như này, cô ngoại trừ phải chấp nhận thì có thể như nào nữa.

"Vâng,” An Đào Đào đồng ý, giọng cô trong, Veo.

Lục Sóc nhẹ nhàng trả lời, lông mày ẩn hiển cảm xúc vui sướng, nhưng cũng rất nhạt, không. thể nhìn rõ ràng.

Bữa cơm này bình yên đến bất ngờ, trừ lúc Lục Sóc yêu cầu cô đưa cơm tới công ty ra thì cũng, không có yêu cầu vô lý nào nữa, cũng không làm hành động vượt rào nào, đường như biến thành ột người bình thường, điều này khiến người ta hơi hoảng loạn.

Lúc thu lại bát đũa vừa ăn xong, An Đào Đào cẩn thận liếc nhìn anh, thấy anh đang ngồi trên ghế sofa, yên lặng một cách bất ngờ.

Mặt anh rũ xuống, lông mi vừa cong vừa dài phủ bóng lên mặt anh, trong phút chốc khiến sắc mặt anh rất tắm tối khó dò, trông rất dọa người.

Tay An Đào Đào run lên, không đám tới gần nhìn.

“Rầm.”

Tiếng đóng cửa bất chợt vang lên, An Đào Đào. sợ đến mức đặt bát đũa trên tay xuống, chạy ra ngoài phòng bếp nhìn.

Lục Sóc vừa ngồi ghế sofa đã biến mất, mà tiếng đóng cửa vừa vang lên chắc là đến từ phòng. làm việc trên tầng, là Lục Sóc vừa đi vào phòng, à?

Anh không vui ư?

Đôi lông mày thanh tú của An Đào Đào nhíu. lại, đoán là có chuyện xảy ra ở nhà cũ nhà họ Lục. Chuyện này dù xảy ra với ai thì cũng rất khó chịu, nhưng Lục Sóc kiên cường như thế mà cũng khó chịu sao?

Cô nhìn về phía phòng làm việc trên tầng hai mấy lần, không ngừng suy đoán, nhưng cũng rất nhanh chóng không nghĩ nữa.

An Đào Đào rửa sạch bát đũa xong chạy về phòng, thay hết quần áo lễ phục và giày cao gót thành quần áo bình thường, cả người lập tức cảm thấy thoải mái.

Cô đang nằm trên ghế sofa trong phòng nghỉ ngơi thì chợt nghe thấy tiếng còi ô tô, An Đào Đào không chịu được nên đứng lên nhìn, nhận ra đấy là xe Lục Sóc.

Anh lại đi ra ngoài?

An Đào Đào ngồi xuống ghế sofa nghĩ một lúc sau đó lại đẩy cửa đi ra ngoài.

Lúc này má Trần đang xử lý đống nước canh trong phòng bếp, An Đào Đào nhìn xung quanh, sau đó lên tiếng hỏi: “Má Trần, Cửu Gia vừa đi ạ?"

Má Trần gật đầu: “Hình như công ty có chuyện."

Sau khi xác nhận Lục Sóc thật sự đi rồi, An Đào Đào đảo mắt một vòng, nở nụ cười: “Vậy má Trần có biết Hoàng Sâm đang ở đâu không.

Hình như đang ở phòng giám sát trên tầng, thượng thì phải.” Má Trần thuận miệng nói.

Nhưng An Đào Đào nghe xong hơi run lên, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên: “Trong biệt thự chúng ta còn có cả phòng giám sát ạ?”

Thấy cô ngạc nhiên như vậy, má Trần cũng hơi sửng sốt, nhưng cô đến đây chưa được một. tháng, không biết có phòng giám sát trên tầng. thượng cũng là chuyện bình thường: “Lúc nào cũng có phòng giám sát đó, Cửu Gia là người nắm quyền nhà họ Lục nên ngôi biệt thự này cũng không phải nơi bí mật gì. Chỉ lo có người không sợ chết xông vào nên lắp mấy cái camera an ninh bên ngoài để yên tâm hơn.”

Camera an ninh ở bên ngoài sao?

Nhưng cô không phát hiện ra bên ngoài có lắp. camera an ninh.

Nói cách khác camera an ninh được lắp đặt ở nơi rất kín à?

Vậy lúc cô bắt rắn hổ mang lần trước...

Môi An Đào Đào run rẩy, cơn rét lạnh chạy thẳng từ trên đầu cô xuống lòng bàn chân. Mắt cô trợn trừng, tìm đập bình bịch, không biết có bị camera an ninh thu lại không nữa.

Không được, cô phải đến phòng giám sát kiểm tra, nếu không đêm nay cô không ngủ nổi được mất.

“Má Trần, vậy cháu lên phòng giám sát tìm Hoàng Sâm nhé.” An Đào Đào vừa dứt lời xong lập tức chạy bình bịch lên cầu thang, bước chân của cô lộn xộn, nhìn thấy rất gấp gáp.

Má Trần nhìn hành động của cô càng thấy khó hiểu, có việc gì mà gấp gáp như vậy chứ?

Phòng giám sát chỉ có một mình Hoàng Sâm, anh Đàm gần đây không xuất hiện nữa, chắc là đang giúp Lục Sóc làm việc gì đó.

An Đào Đào cẩn thận đẩy cửa vào, nhìn thấy Hoàng Sâm đang tựa lưng vào ghế hút thuốc lá, từng làn khói thuốc bay lên trông rất đẹp mắt nhưng mùi hương lại rất khó ngửi, cô không nhịn được nên đành che mũi lại.

Hoàng Sâm đang vui vẻ nên không phát hiện có người đi vào.

An Đào Đào cố tình đi nhè nhẹ, mắt đã nhìn thấy hình ảnh theo dõi trên trong phòng, nhìn từng cái một. Dường như trong sân chỗ nào cũng. bị camera an ninh thu lại, nhất là ở sân sau, chỗ hang của con rắn kia không hể có một góc chết nào, thậm chí còn có thể nhìn rõ ràng đám rắn độc đó đang làm gì

Nhìn thấy cảnh này, An Đào Đào siết chặ quần áo trên người, cả người run bần bật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK