[Cửu Gia, hôm nay đừng ăn ở công ty, ăn cơm. nhà đi, tôi mang cơm tối tới cho anh được không, anh nhất định phải đợi tôi đó A_ A]
Sau khi gửi đi, An Đào Đào đợi mười phút vẫn không nhận được hồi âm, quả thực giống như đá chìm xuống biển rộng vậy, nhưng cô cảm thấy Lục Sóc nhất định đã xem, chỉ là không hồi âm mà thôi.
Vậy anh ngầm đồng ý rồi, ngầm đồng ý rồi.
Sau khi nghĩ thông suốt, An Đào Đào cất điện thoại vào trong túi, vui vẻ đi vào phòng bếp: "Má Trần, tối nay để tôi chuẩn bị bữa tối cho."
Tối nay Cửu Gia về ăn cơm sao?” Má Trần thấy cô như vậy vui vẻ như vậy thì kiểm lòng. không được hỏi một câu.
An Đào Đào nhìn nguyên liệu nấu ăn trước mặt, đang suy nghĩ nên làm gì thì đột nhiên nghe thấy câu hỏi của má Trần, cô lắc đầu nói: "Tối nay Cửu Gia không về, nhưng tôi định tới công ty đưa cơm cho Cửu Gia.”
Dứt lời, trong mắt An Đào Đào tràn ngập ánh sáng, còn có một tỉa gian xảo xẹt qua.
Má Trần vui vẻ cười, tuy lần trước chuyện. thọc đao có hơi đáng sợ, nhưng bây giờ cuối cùng cô ấy cũng nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp, Cửu Gia mà biết được thì nhất định sẽ rất vui vẻ.
"Mợ chủ, cô có cần tôi giúp không?” Trong. lòng má Trần vui vẻ, cả người rất có động lực.
An Đào Đào vội vàng gật đầu không ngừng, chắc chắn là cần chứ, có rất nhiều việc cô muốn làm nhưng một mình chắc chắn không lo liệu được hết việc.
Hôm nay cô định làm dược thiện, đó là loại đồ ăn có thể điều dưỡng cơ thể sau khi ăn, nhưng dược thiện không có mùi thuốc nồng nặc. Đây là món ông cụ đã chỉ cho cô lúc còn ở quê, hơn nữa cô học y thuật đã lâu nên học được thiện cũng rất nhanh.
Chuẩn bị xong nguyên liệu, An Đào Đào chạy lên lầu lấy túi vải nhỏ xuống, trong túi vải chứa được liệu do ông cụ đặc biệt nghiên cứu chế tạo ra, những dược liệu này có thể cải thiện sức khỏe cho con người, nhưng mùi vị không quá nồng, thích hợp nhất để thêm vào các món ăn.
Cô tự tay làm hết xong thì rắc những được liệu kia lên, hương vị lại càng thơm hơn, đặc biệt là canh đang nấu trong nồi kia, tỏa ra hương thơm. khắp bốn phía, khiến ngón trỏ người ta phải lay. động.
“Mợ chủ, cô nấu món gì vậy, sao thơm như thế?” Má Trần nhìn những món ăn trên đĩa, rõ ràng chỉ là những món ăn nhà nấu bình thường, thôi, nhưng thơm hơn so với mình nấu, đúng là kỳ lạ.
'“Tôi đang nấu được thiện.” An Đào Đào cười giơ được liệu trong tay lên: “Đây đều là phương pháp độc nhất nhà tôi đó.”
Má Trần nhìn thoáng qua, gật đầu hiểu ra, hóa ra là cho thêm những thứ này vào, được liệu này đúng là tuyệt thật, có thể làm món ăn trở nên thơm như vậy.
Nấu ăn xong thì rất nhanh đã đến năm giờ.
An Đào Đào bỏ hết đồ ăn vào hộp, cô vốn định ăn xong rồi mới đi, nhưng để tỏ lòng thành ý, cô quyết định đến đó ăn.
Tuy đối mặt với Lục Sóc, có thể cô không ăn được bao nhiêu, nhưng dù sao cũng có việc muốn xin, cô phải là một con thỏ mềm mại, hiền lành ngoan ngoãn.
Để Lục Sóc có một bữa ăn nóng hổi, An Đào. 'Đào không làm ra vẻ mà nhờ Hoàng Sâm lái xe chở mình đến đó.
Đương nhiên là Hoàng Sâm rất vui, hơn nữa cười rất ái muội, điều này khiến An Đào Đào vô cùng khó chịu.
Khoảng ba mươi phút sau, chiếc xe cuối cùng. cũng dừng lại
cửa tập đoàn Lục Thị, Hoàng Sâm giúp cô mở cửa xe rồi cười nói: “Chị dâu, tôi sẽ không lên hóng chuyện đâu, chỉ chờ chị ở dưới đây thôi nhé."
An Đào Đào mang theo hộp thức ăn, gật đầu. Đây là lần thứ hai cô vào tập đoàn Lục Thị, vẫn có. hơi bỡ ngỡ giống như lần đầu tiên, nhưng lần này thân phận của cô đã thay đổi, cô là vợ hàng thật giá thật của Cửu Gia, cô cũng là đối tượng để hâm. mộ, thậm chỉ là tôn trọng của tất cả mọi người.
Mà cô vừa đến đã khiến cho rất nhiều nhân viên chú ý.
Trời ạ!
Đó là vợ của Cửu Gia, vợ của ông chủ của tập đoàn, cô ấy đến đây để kiểm tra công việc chăng?
Trong lúc nhất thời, tất cả nhân viên đều đặt điện thoại di động xuống, ra vẻ làm việc chăm chỉ thật thà làm việc, sợ vợ ông chủ mà không hài lòng thì xào bọn họ như xào mực mất.
Chị gái nhỏ xinh đẹp ở quầy lễ tân cũng suýt chút nữa là bị hù chết, lần trước cô ta đã gặp người phụ nữ này, chỉ là lúc đó khẳng định người phụ nữ đó không phải vợ của Cửu Gia, nhưng ai mà ngờ được người ta lắc mình một cái đã trở thành người phụ nữ danh giá nhất thành phố A, thật sự quá đáng sợ.
Phớt lờ ánh mắt của đám nhân viên, An Đào Đào vào thang máy chuyên dụng.
Khi sắp đến tầng cao nhất, An Đào Đào chỉnh lại tóc qua chỗ phản chiếu của tháng máy, cảm. thấy hài lòng rồi mới đi ra.
Đi đến cửa văn phòng, An Đào Đào đột nhiên lùi bước.
Hoàn toàn không dám đi vào, phải làm sao. đây?
Cô mới do dự mười mấy phút, trong phòng làm việc đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh. như băng, thậm chí còn có chút mất kiên nhẫn: "Vào đi."
Nghe thấy giọng nói, An Đào Đào kinh ngạc siết chặt hộp thức ăn, làm sao Lục Sóc biết cô tới?. Tì𝑚 đọc thê𝑚 tại + TRuM TR𝐔𝒴e𝗡.v𝒏 +
Anh ta có thiên lý nhãn à?
An Đào Đào có hơi hoảng loạn, đặt tay lên tay nắm cửa, vừa quay đầu lại thì đột nhiên nhìn thấy camera giám sát đang di chuyển trên đầu, vị trí mà cô đứng, biểu cảm của cô đều có thể quay được hết.
Bảo sao Lục Sóc có thể biết được, hoá ra là ở đây có camera.
An Đào Đào hít sâu một hơi, bình tĩnh lại rồi mới đẩy cửa đi vào.
Trong văn phòng có mùi bạc hà, rất tươi mát.
Sau khi bước vào, An Đào Đào phát hiện Lục Sóc vẫn đang ngồi trước bàn làm việc, nghiêm túc xử lý tài liệu, khuôn mặt anh trông vô cùng tái nhợt và u ám dưới ánh đèn, nhưng đường nét lại cực kỳ tinh xảo, khiến người ta không thể rời mắt.
An Đào Đào nhẹ nhàng đi tới, đặt hộp thức ăn ở trên bàn trà, sau đó ngồi ở trên sofa, lẳng lặng, nhìn Lục Sóc xử lý tài liệu.
Khi xử lý tài liệu trông anh giống một tổng tài thật, nhưng khi giết người lại giống như một đại ma vương khát máu.
Cực kỳ đáng sợ.
Nhìn một hồi, An Đào Đào đột nhiên cảm thấy có hơi mệt, cô dựa vào trên sofa, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Lục Sóc đóng tài liệu lại, khẽ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy An Đào Đào đang dựa vào ghế sofa. ngủ thiếp đi rồi. Hôm nay cô mặc một bộ đồi thường ngày giản dị màu hồng phấn, trên ngực còn in hình một chú thỏ con đang gặm củ cà rốt, cả khuôn mặt nhỏ vùi vào trong lớp lông nơi cổ áo, cái mũi nhỏ khẽ nhúc nhích, hai gò má ửng hồng, thật sự rất giống một con thỏ tinh, trông mềm mại như bông.
Khiến người ta muốn sờ thử một phen.
Lục Sóc nghĩ sao làm vậy, anh cẩn thận vuốt ve khuôn mặt của An Đào Đào, khuôn mặt trắng nõn mịn màng lập tức khiến anh mất tập trung, anh nheo mắt lại, trong mắt hơi u tối, lại toát ra một sự cuồng nhiệt.
Có lẽ cảm giác được có người chạm vào mặt mình, lông mi An Đào Đào khẽ run, chậm rãi mở mất ra.
Vừa mở mắt ra đã bắt gặp ánh mắt thâm thúy vô biên của Lục Sóc, An Đào Đào sợ hãi, còn tưởng. rằng mình đang nằm mơ nên lập tức nhắm mắt lại.
Nằm mơ, nhất định là đang nằm mơ, chỉ cần mở mắt ra thì đại ma vương sẽ biến mất.
Lục Sóc khẽ cười, nhìn chằm chằm cô với vẻ rất hứng thú.
An Đào Đào hít một hơi, thận trọng mở mắt ra, nhưng Lục Sóc vẫn ở trước còn nhìn cô bằng ánh mắt cực kỳ gian xảo và đáng sợ, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
“Cửu Gia!” Trong lòng An Đào Đào kinh ngạc, lúc này cô mới phát hiện hình như mình đang ở trong phòng làm việc của anh, xong rồi ngủ thiếp đi.
Sau khi gửi đi, An Đào Đào đợi mười phút vẫn không nhận được hồi âm, quả thực giống như đá chìm xuống biển rộng vậy, nhưng cô cảm thấy Lục Sóc nhất định đã xem, chỉ là không hồi âm mà thôi.
Vậy anh ngầm đồng ý rồi, ngầm đồng ý rồi.
Sau khi nghĩ thông suốt, An Đào Đào cất điện thoại vào trong túi, vui vẻ đi vào phòng bếp: "Má Trần, tối nay để tôi chuẩn bị bữa tối cho."
Tối nay Cửu Gia về ăn cơm sao?” Má Trần thấy cô như vậy vui vẻ như vậy thì kiểm lòng. không được hỏi một câu.
An Đào Đào nhìn nguyên liệu nấu ăn trước mặt, đang suy nghĩ nên làm gì thì đột nhiên nghe thấy câu hỏi của má Trần, cô lắc đầu nói: "Tối nay Cửu Gia không về, nhưng tôi định tới công ty đưa cơm cho Cửu Gia.”
Dứt lời, trong mắt An Đào Đào tràn ngập ánh sáng, còn có một tỉa gian xảo xẹt qua.
Má Trần vui vẻ cười, tuy lần trước chuyện. thọc đao có hơi đáng sợ, nhưng bây giờ cuối cùng cô ấy cũng nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp, Cửu Gia mà biết được thì nhất định sẽ rất vui vẻ.
"Mợ chủ, cô có cần tôi giúp không?” Trong. lòng má Trần vui vẻ, cả người rất có động lực.
An Đào Đào vội vàng gật đầu không ngừng, chắc chắn là cần chứ, có rất nhiều việc cô muốn làm nhưng một mình chắc chắn không lo liệu được hết việc.
Hôm nay cô định làm dược thiện, đó là loại đồ ăn có thể điều dưỡng cơ thể sau khi ăn, nhưng dược thiện không có mùi thuốc nồng nặc. Đây là món ông cụ đã chỉ cho cô lúc còn ở quê, hơn nữa cô học y thuật đã lâu nên học được thiện cũng rất nhanh.
Chuẩn bị xong nguyên liệu, An Đào Đào chạy lên lầu lấy túi vải nhỏ xuống, trong túi vải chứa được liệu do ông cụ đặc biệt nghiên cứu chế tạo ra, những dược liệu này có thể cải thiện sức khỏe cho con người, nhưng mùi vị không quá nồng, thích hợp nhất để thêm vào các món ăn.
Cô tự tay làm hết xong thì rắc những được liệu kia lên, hương vị lại càng thơm hơn, đặc biệt là canh đang nấu trong nồi kia, tỏa ra hương thơm. khắp bốn phía, khiến ngón trỏ người ta phải lay. động.
“Mợ chủ, cô nấu món gì vậy, sao thơm như thế?” Má Trần nhìn những món ăn trên đĩa, rõ ràng chỉ là những món ăn nhà nấu bình thường, thôi, nhưng thơm hơn so với mình nấu, đúng là kỳ lạ.
'“Tôi đang nấu được thiện.” An Đào Đào cười giơ được liệu trong tay lên: “Đây đều là phương pháp độc nhất nhà tôi đó.”
Má Trần nhìn thoáng qua, gật đầu hiểu ra, hóa ra là cho thêm những thứ này vào, được liệu này đúng là tuyệt thật, có thể làm món ăn trở nên thơm như vậy.
Nấu ăn xong thì rất nhanh đã đến năm giờ.
An Đào Đào bỏ hết đồ ăn vào hộp, cô vốn định ăn xong rồi mới đi, nhưng để tỏ lòng thành ý, cô quyết định đến đó ăn.
Tuy đối mặt với Lục Sóc, có thể cô không ăn được bao nhiêu, nhưng dù sao cũng có việc muốn xin, cô phải là một con thỏ mềm mại, hiền lành ngoan ngoãn.
Để Lục Sóc có một bữa ăn nóng hổi, An Đào. 'Đào không làm ra vẻ mà nhờ Hoàng Sâm lái xe chở mình đến đó.
Đương nhiên là Hoàng Sâm rất vui, hơn nữa cười rất ái muội, điều này khiến An Đào Đào vô cùng khó chịu.
Khoảng ba mươi phút sau, chiếc xe cuối cùng. cũng dừng lại
cửa tập đoàn Lục Thị, Hoàng Sâm giúp cô mở cửa xe rồi cười nói: “Chị dâu, tôi sẽ không lên hóng chuyện đâu, chỉ chờ chị ở dưới đây thôi nhé."
An Đào Đào mang theo hộp thức ăn, gật đầu. Đây là lần thứ hai cô vào tập đoàn Lục Thị, vẫn có. hơi bỡ ngỡ giống như lần đầu tiên, nhưng lần này thân phận của cô đã thay đổi, cô là vợ hàng thật giá thật của Cửu Gia, cô cũng là đối tượng để hâm. mộ, thậm chỉ là tôn trọng của tất cả mọi người.
Mà cô vừa đến đã khiến cho rất nhiều nhân viên chú ý.
Trời ạ!
Đó là vợ của Cửu Gia, vợ của ông chủ của tập đoàn, cô ấy đến đây để kiểm tra công việc chăng?
Trong lúc nhất thời, tất cả nhân viên đều đặt điện thoại di động xuống, ra vẻ làm việc chăm chỉ thật thà làm việc, sợ vợ ông chủ mà không hài lòng thì xào bọn họ như xào mực mất.
Chị gái nhỏ xinh đẹp ở quầy lễ tân cũng suýt chút nữa là bị hù chết, lần trước cô ta đã gặp người phụ nữ này, chỉ là lúc đó khẳng định người phụ nữ đó không phải vợ của Cửu Gia, nhưng ai mà ngờ được người ta lắc mình một cái đã trở thành người phụ nữ danh giá nhất thành phố A, thật sự quá đáng sợ.
Phớt lờ ánh mắt của đám nhân viên, An Đào Đào vào thang máy chuyên dụng.
Khi sắp đến tầng cao nhất, An Đào Đào chỉnh lại tóc qua chỗ phản chiếu của tháng máy, cảm. thấy hài lòng rồi mới đi ra.
Đi đến cửa văn phòng, An Đào Đào đột nhiên lùi bước.
Hoàn toàn không dám đi vào, phải làm sao. đây?
Cô mới do dự mười mấy phút, trong phòng làm việc đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh. như băng, thậm chí còn có chút mất kiên nhẫn: "Vào đi."
Nghe thấy giọng nói, An Đào Đào kinh ngạc siết chặt hộp thức ăn, làm sao Lục Sóc biết cô tới?. Tì𝑚 đọc thê𝑚 tại + TRuM TR𝐔𝒴e𝗡.v𝒏 +
Anh ta có thiên lý nhãn à?
An Đào Đào có hơi hoảng loạn, đặt tay lên tay nắm cửa, vừa quay đầu lại thì đột nhiên nhìn thấy camera giám sát đang di chuyển trên đầu, vị trí mà cô đứng, biểu cảm của cô đều có thể quay được hết.
Bảo sao Lục Sóc có thể biết được, hoá ra là ở đây có camera.
An Đào Đào hít sâu một hơi, bình tĩnh lại rồi mới đẩy cửa đi vào.
Trong văn phòng có mùi bạc hà, rất tươi mát.
Sau khi bước vào, An Đào Đào phát hiện Lục Sóc vẫn đang ngồi trước bàn làm việc, nghiêm túc xử lý tài liệu, khuôn mặt anh trông vô cùng tái nhợt và u ám dưới ánh đèn, nhưng đường nét lại cực kỳ tinh xảo, khiến người ta không thể rời mắt.
An Đào Đào nhẹ nhàng đi tới, đặt hộp thức ăn ở trên bàn trà, sau đó ngồi ở trên sofa, lẳng lặng, nhìn Lục Sóc xử lý tài liệu.
Khi xử lý tài liệu trông anh giống một tổng tài thật, nhưng khi giết người lại giống như một đại ma vương khát máu.
Cực kỳ đáng sợ.
Nhìn một hồi, An Đào Đào đột nhiên cảm thấy có hơi mệt, cô dựa vào trên sofa, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Lục Sóc đóng tài liệu lại, khẽ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy An Đào Đào đang dựa vào ghế sofa. ngủ thiếp đi rồi. Hôm nay cô mặc một bộ đồi thường ngày giản dị màu hồng phấn, trên ngực còn in hình một chú thỏ con đang gặm củ cà rốt, cả khuôn mặt nhỏ vùi vào trong lớp lông nơi cổ áo, cái mũi nhỏ khẽ nhúc nhích, hai gò má ửng hồng, thật sự rất giống một con thỏ tinh, trông mềm mại như bông.
Khiến người ta muốn sờ thử một phen.
Lục Sóc nghĩ sao làm vậy, anh cẩn thận vuốt ve khuôn mặt của An Đào Đào, khuôn mặt trắng nõn mịn màng lập tức khiến anh mất tập trung, anh nheo mắt lại, trong mắt hơi u tối, lại toát ra một sự cuồng nhiệt.
Có lẽ cảm giác được có người chạm vào mặt mình, lông mi An Đào Đào khẽ run, chậm rãi mở mất ra.
Vừa mở mắt ra đã bắt gặp ánh mắt thâm thúy vô biên của Lục Sóc, An Đào Đào sợ hãi, còn tưởng. rằng mình đang nằm mơ nên lập tức nhắm mắt lại.
Nằm mơ, nhất định là đang nằm mơ, chỉ cần mở mắt ra thì đại ma vương sẽ biến mất.
Lục Sóc khẽ cười, nhìn chằm chằm cô với vẻ rất hứng thú.
An Đào Đào hít một hơi, thận trọng mở mắt ra, nhưng Lục Sóc vẫn ở trước còn nhìn cô bằng ánh mắt cực kỳ gian xảo và đáng sợ, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
“Cửu Gia!” Trong lòng An Đào Đào kinh ngạc, lúc này cô mới phát hiện hình như mình đang ở trong phòng làm việc của anh, xong rồi ngủ thiếp đi.