Sau khi đi vào phòng học, cô thấy Chu Mễ đang nằm nhoài trên bàn học, vẻ mặt không còn sức sống, tay thì ôm bụng, trong miệng còn phát ra tiếng nghẹn ngào, trông vô cùng đáng. thương.
An Đào Đào đi tới, vỗ bả vai cô ấy, cười hỏi: * Cô gái đáng thương, cậu bị sao thế?”
"Tôi đau bụng!” Chu Mễ ngẩng đầu lên, giọng, nói vô cùng yếu ớt.
“Đau bụng hả?” An Đào Đào chống cằm: “Có phải là ăn trúng gì đó nên đau bụng không?”
Chu Mễ gắng sức lắc đầu một cái: “Không. phải! Tôi đang tới kỳ. Đau quá!”
Hóa ra là đau bụng kinh.
An Đào Đào hiểu rõ, gật đầu: “Có đôi khi đau bụng kinh thật sự rất khó chịu. Cách đơn giản nhất là uống một chút nước đường đỏ. Cậu có mang theo nước đường đỏ không?”
Chu Nễ tủi thân, mở miệng, giọng nói nức nở: “Uống rồi! Nhưng mà không có tác dụng gì hết.
Mỗi lần đau bụng kinh, tôi đều đau đến chết đi sống lại. Từng uống rất nhiều thuốc nhưng vẫn không trị khỏi!”
An Đào Đào nghe xong, rơi vào trầm tư.
Có vài người đau bụng kinh sẽ lựa chọn uống, thuốc tây để giảm đau, có người thì lựa chọn uống thuốc đông y để điều trị. Nhưng những cách này đều tùy thuộc vào cơ địa khác nhau của mỗi người,
nên hiệu quả của thuốc chắc chắn cũng sẽ không giống nhau. Nhưng mà, thông thường thuốc đều có tác dụng phụ, uống nhiều chắc chắn sẽ không. tốt.
An Đào Đào chạm vào túi xách, sau đó bỗng. nhiên mở môi, nói: “Chu Mễ! Nếu như cậu tin tưởng tôi thì tôi có thể giúp cậu giảm đau bằng, cách châm cứu. Nếu như cậu không muốn thì cứ bỏ qua nha!”
Chu Mễ hơi sửng sốt.
Lần trước cô ấy có nghe nói An Đào Đào đã châm cứu để giúp Kỷ Thần tỉnh dậy. Khi đó, tình trạng của Kỷ Thần hình như còn vô cùng nghiêm trọng.
Hơn nữa, muốn châm cứu cần phải tỉnh thông các loại huyệt vị trên cơ thể, người bình thường căn bản không thể học được. Cho nên, cô ấy luôn cảm thấy vô cùng thần bí và rất đẳng cấp.
Chu Mễ nhìn An Đào Đào bằng ánh mắt long. lanh, trong mắt còn có vẻ hơi nể phục: “Chắc chắn là tôi tin cậu rồi! Cậu châm cứu cho tôi đi. Tôi sắp đau tới mức không chịu nổi nữa rồi!”
“Chúng ta vào nhà vệ sinh đi!” An Đào Đào. kéo Chu Mễ rời khỏi phòng học.
Trong phòng học quá nhiều người nên không tiện lắm.
Trong nhà vệ sinh không có ai, nhưng An Đào Đào vẫn kéo Chu Mễ vào buồng ngăn, sau đó mở túi xách, lấy bộ kim châm cứu ra.
Trong buồng ngăn tối tăm, kim châm cứu bỗng lóe lên ánh sáng sắc bén.
Chu Mễ nhìn thoáng qua, cảm thấy hơi sợ hãi, hình như trông có vẻ sẽ rất đau.
An Đào Đào ra hiệu cô ấy ngồi lên trên nắp bồn cầu, rồi nói: “Có thể sẽ hơi đau một chút, cậu ráng chịu một chút nhé!”
Chu Mễ hơi sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu.
An Đào Đào kéo áo của cô ấy lên một chút, sau đó tìm đúng huyệt vị, đứt khoát châm kim xuống.
Dáng vẻ lúc cô châm kim vô cùng nghiêm túc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xinh giống như được phủ một luồng ánh sáng, trông rất xinh đẹp diễm lệ, giống như có thể kinh động đến thời gian. 'TThường ngày sẽ không có vẻ đẹp này, chỉ có lúc châm kim mới bỗng nhiên để lộ ra.
Làm cho Chu Mễ ngây ngẩn cả người, suýt chút nữa đã bị bẻ cong.
Bạn thân quá xinh đẹp, khiến lòng người xao động thì phải làm sao đây?
“Sao thế, đau lắm hả?" An Đào Đào ngước mắt, ánh mắt động lòng người, giọng nói ngọt ngào.
Chu Mễ bỗng nhiên lắc đầu: “Không đau! Không hề đau gì cả!”
Cô ấy tựa như một vị vua đã bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của mỹ nhân nên không hề cảm thấy đau đớn, chỉ cảm thấy tim đập liên hồi.
Không bao lâu sau, An Đào Đào đã rút kim châm cứu ra, sau đó giơ lên trước đôi môi hồng, xinh: “Ổn rồi. Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?”
Chu Mễ bất tri bất giác “a” một tiếng, đã xong rồi ư? Sao nhanh quá vậy!
Cô ấy nhìn An Đào Đào ngỡ ngàng: “Tôi còn chưa cảm nhận được gì mà đã xong hết rồi sao?”
An Đào Đào bật cười: “Cậu còn muốn cảm nhận gì nữa? Muốn cảm thấy đau đến chết đi sống, lại à?
Chu Mể lập tức lắc đầu.
“Cậu mau đứng đậy cảm nhận thử xem, nếu như vẫn cảm thấy có chỗ nào không ổn thì nói cho. tôi.” An Đào Đào nhìn cô ấy và nói.
Chu Mễ nghe xong, lập tức đứng dậy. Cô ấy nhẹ nhàng cảm nhận một chút, đột nhiên cảm giác bụng không còn đau nữa, chỉ là lúc máu kinh thoát ra thì có hơi không thoải mái, nhưng cảm. giác không thoải mái này là chuyện hoàn toàn bình thường.
Cô ấy lập tức kéo tay An Đào Đào, vui mừng. nói: “An Đào Đào! Cậu thật là vi điệu! Mới vừa. nãy, tôi còn đang đau chết đi sống lại, vậy mà bây. giờ lại không hề đau đớn. Cậu thật sự là cứu tỉnh của tôi!”
An Đào Đào cất xong kim châm cứu, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Tôi cũng chỉ giúp cậu giảm đau tạm thời thôi. Nếu muốn điều trị tận gốc thì vẫn. cần phải kiên trì châm cứu.”
"Vậy thì tôi giao tôi cho cậu!” Chu Mễ ôm lấy cánh tay của An Đào Đào, cười vô cùng tin tưởng.
An Đào Đào suy nghĩ một chút, gật đầu: “ Cũng được!”
Chu Mễ rất vui vẻ, khuôn mặt tràn đẩy hào hứng, nói: “An Đào Đào! Tay nghề châm cứu của cậu rất điêu luyện. Bệnh viện nhà tôi cũng có một Đác sĩ trung y túc trực, nhưng tay nghề châm cứu. của anh ta không thành thạo như cậu. Nhưng mà, nghe nói kỹ thuật cũng không tệ lắm. Cậu học từ nhỏ sao?”
An Đào Đào gật đầu.
Khi còn bé, cô đã bị quäng đến vùng nông thôn đó, bố An còn dứt khoát giao cô cho người đàn bà nhà nông cay nghiệt nuôi nấng.
Người đàn bà nhà nông đối xử với cô rất tệ, ăn bữa nay lo bữa mai, quần áo thì rách rưới, còn bị bà cụ trong thôn khinh bi, nói cô là đồ con rơi thấp hèn, vô cùng khó nghe.
Cũng trong hoàn cảnh đáng sợ này, cô đã quen biết ông cụ.
Ông cụ là một ông lão rất vô vị, nhưng đối xử với cô rất tốt. Ông cụ có tài y thuật, cử chỉ tao nhã, ăn nói rất có văn hóa, căn bản không hể giống với những cụ ông cụ bà ở làng quê này.
Là ông cụ đã dạy An Đào Đào cách đánh trả, nếu không đánh trả thì mãi mãi là kẻ yếu đuối, mãi mãi bị người ta bắt nạt. Vậy nên, sau cùng cô. đã đứng lên, khiến cho những ông cụ bà cụ trong. thôn nhìn thấy cô liền quay đầu lẩn tránh.
“Quao! Thật lợi hại! Cậu học từai thế?” Chu Mễ cực kỳ tò mò, có thể dạy được một đệ tử giỏi như này, chắc chắn sư phụ cũng là kỳ tài xuất chúng!
An Đào Đào mấp máy môi: “Là một ông cụ vô cùng nhạt nhẽo!”
“Hà?” Chu Mễ hơi ngạc nhiên, không nghĩ cô sẽ nói như vậy.
An Đào Đào bật cười, không nói gì thêm. nữa.
Khi ông cụ qua đời đã hơn chín mươi tuổi, mất theo lẽ tự nhiên, lúc ra đi rất thanh thản, cũng rất hạnh phúc.
Cô từng rất tò mò về thân phận của ông cụ, một người có ăn có học như thế sao lại sống ở một vùng quê nhỏ lạc hậu làm chỉ?
Thế nhưng ông cụ không kể, cứ nói dăm ba. câu là lại cho qua.
An Đào Đào thở dài chua xót: “Quả thật là một ông cụ vô cùng vô vị!”
Chu Mễ: "...” Nói sư phụ của mình như vậy, có ổn không ta?
Lúc này, tiếng chuông vào tiết vang lên, hai người hơi hoảng hốt, sau đó vội vàng chạy khỏi nhà vệ sinh, quay lại phòng học.
Còn may, giáo viên vẫn chưa đến!
Nhìn thấy hai người vội vã chạy vào, Triệu 'Tiểu Uyển hung hăng trừng mắt nhìn An Đào Đào, trong mắt đầy sự oán hận.
An Đào Đào không để ý tới cô ta, nhanh chóng ngồi vào chỗ ngồi.
“An Đào Đào! Triệu Tiểu Uyển này có phải hơi ngốc đúng không? Vừa nãy cô ta còn trừng cậu nữa, còn vô cùng oán hận!” Chu Mễ hạ thấp
giọng, cô ấy thực sự nghĩ không thông, An Đào 'Đào có chỗ nào đắc tội với Triệu Tiểu Uyển. sao?
An Đào Đào không hể lo lắng, nhíu mày: “ Đúng là có hơi ngốc!”
Lục Sóc đối phó với nhà họ Triệu thì mắc mớ gì đến cô.
Bộ trừng mắt thì miếng đất sẽ quay về sao?
Thật là ngu xuẩn!
An Đào Đào đi tới, vỗ bả vai cô ấy, cười hỏi: * Cô gái đáng thương, cậu bị sao thế?”
"Tôi đau bụng!” Chu Mễ ngẩng đầu lên, giọng, nói vô cùng yếu ớt.
“Đau bụng hả?” An Đào Đào chống cằm: “Có phải là ăn trúng gì đó nên đau bụng không?”
Chu Mễ gắng sức lắc đầu một cái: “Không. phải! Tôi đang tới kỳ. Đau quá!”
Hóa ra là đau bụng kinh.
An Đào Đào hiểu rõ, gật đầu: “Có đôi khi đau bụng kinh thật sự rất khó chịu. Cách đơn giản nhất là uống một chút nước đường đỏ. Cậu có mang theo nước đường đỏ không?”
Chu Nễ tủi thân, mở miệng, giọng nói nức nở: “Uống rồi! Nhưng mà không có tác dụng gì hết.
Mỗi lần đau bụng kinh, tôi đều đau đến chết đi sống lại. Từng uống rất nhiều thuốc nhưng vẫn không trị khỏi!”
An Đào Đào nghe xong, rơi vào trầm tư.
Có vài người đau bụng kinh sẽ lựa chọn uống, thuốc tây để giảm đau, có người thì lựa chọn uống thuốc đông y để điều trị. Nhưng những cách này đều tùy thuộc vào cơ địa khác nhau của mỗi người,
nên hiệu quả của thuốc chắc chắn cũng sẽ không giống nhau. Nhưng mà, thông thường thuốc đều có tác dụng phụ, uống nhiều chắc chắn sẽ không. tốt.
An Đào Đào chạm vào túi xách, sau đó bỗng. nhiên mở môi, nói: “Chu Mễ! Nếu như cậu tin tưởng tôi thì tôi có thể giúp cậu giảm đau bằng, cách châm cứu. Nếu như cậu không muốn thì cứ bỏ qua nha!”
Chu Mễ hơi sửng sốt.
Lần trước cô ấy có nghe nói An Đào Đào đã châm cứu để giúp Kỷ Thần tỉnh dậy. Khi đó, tình trạng của Kỷ Thần hình như còn vô cùng nghiêm trọng.
Hơn nữa, muốn châm cứu cần phải tỉnh thông các loại huyệt vị trên cơ thể, người bình thường căn bản không thể học được. Cho nên, cô ấy luôn cảm thấy vô cùng thần bí và rất đẳng cấp.
Chu Mễ nhìn An Đào Đào bằng ánh mắt long. lanh, trong mắt còn có vẻ hơi nể phục: “Chắc chắn là tôi tin cậu rồi! Cậu châm cứu cho tôi đi. Tôi sắp đau tới mức không chịu nổi nữa rồi!”
“Chúng ta vào nhà vệ sinh đi!” An Đào Đào. kéo Chu Mễ rời khỏi phòng học.
Trong phòng học quá nhiều người nên không tiện lắm.
Trong nhà vệ sinh không có ai, nhưng An Đào Đào vẫn kéo Chu Mễ vào buồng ngăn, sau đó mở túi xách, lấy bộ kim châm cứu ra.
Trong buồng ngăn tối tăm, kim châm cứu bỗng lóe lên ánh sáng sắc bén.
Chu Mễ nhìn thoáng qua, cảm thấy hơi sợ hãi, hình như trông có vẻ sẽ rất đau.
An Đào Đào ra hiệu cô ấy ngồi lên trên nắp bồn cầu, rồi nói: “Có thể sẽ hơi đau một chút, cậu ráng chịu một chút nhé!”
Chu Mễ hơi sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu.
An Đào Đào kéo áo của cô ấy lên một chút, sau đó tìm đúng huyệt vị, đứt khoát châm kim xuống.
Dáng vẻ lúc cô châm kim vô cùng nghiêm túc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xinh giống như được phủ một luồng ánh sáng, trông rất xinh đẹp diễm lệ, giống như có thể kinh động đến thời gian. 'TThường ngày sẽ không có vẻ đẹp này, chỉ có lúc châm kim mới bỗng nhiên để lộ ra.
Làm cho Chu Mễ ngây ngẩn cả người, suýt chút nữa đã bị bẻ cong.
Bạn thân quá xinh đẹp, khiến lòng người xao động thì phải làm sao đây?
“Sao thế, đau lắm hả?" An Đào Đào ngước mắt, ánh mắt động lòng người, giọng nói ngọt ngào.
Chu Mễ bỗng nhiên lắc đầu: “Không đau! Không hề đau gì cả!”
Cô ấy tựa như một vị vua đã bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của mỹ nhân nên không hề cảm thấy đau đớn, chỉ cảm thấy tim đập liên hồi.
Không bao lâu sau, An Đào Đào đã rút kim châm cứu ra, sau đó giơ lên trước đôi môi hồng, xinh: “Ổn rồi. Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?”
Chu Mễ bất tri bất giác “a” một tiếng, đã xong rồi ư? Sao nhanh quá vậy!
Cô ấy nhìn An Đào Đào ngỡ ngàng: “Tôi còn chưa cảm nhận được gì mà đã xong hết rồi sao?”
An Đào Đào bật cười: “Cậu còn muốn cảm nhận gì nữa? Muốn cảm thấy đau đến chết đi sống, lại à?
Chu Mể lập tức lắc đầu.
“Cậu mau đứng đậy cảm nhận thử xem, nếu như vẫn cảm thấy có chỗ nào không ổn thì nói cho. tôi.” An Đào Đào nhìn cô ấy và nói.
Chu Mễ nghe xong, lập tức đứng dậy. Cô ấy nhẹ nhàng cảm nhận một chút, đột nhiên cảm giác bụng không còn đau nữa, chỉ là lúc máu kinh thoát ra thì có hơi không thoải mái, nhưng cảm. giác không thoải mái này là chuyện hoàn toàn bình thường.
Cô ấy lập tức kéo tay An Đào Đào, vui mừng. nói: “An Đào Đào! Cậu thật là vi điệu! Mới vừa. nãy, tôi còn đang đau chết đi sống lại, vậy mà bây. giờ lại không hề đau đớn. Cậu thật sự là cứu tỉnh của tôi!”
An Đào Đào cất xong kim châm cứu, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Tôi cũng chỉ giúp cậu giảm đau tạm thời thôi. Nếu muốn điều trị tận gốc thì vẫn. cần phải kiên trì châm cứu.”
"Vậy thì tôi giao tôi cho cậu!” Chu Mễ ôm lấy cánh tay của An Đào Đào, cười vô cùng tin tưởng.
An Đào Đào suy nghĩ một chút, gật đầu: “ Cũng được!”
Chu Mễ rất vui vẻ, khuôn mặt tràn đẩy hào hứng, nói: “An Đào Đào! Tay nghề châm cứu của cậu rất điêu luyện. Bệnh viện nhà tôi cũng có một Đác sĩ trung y túc trực, nhưng tay nghề châm cứu. của anh ta không thành thạo như cậu. Nhưng mà, nghe nói kỹ thuật cũng không tệ lắm. Cậu học từ nhỏ sao?”
An Đào Đào gật đầu.
Khi còn bé, cô đã bị quäng đến vùng nông thôn đó, bố An còn dứt khoát giao cô cho người đàn bà nhà nông cay nghiệt nuôi nấng.
Người đàn bà nhà nông đối xử với cô rất tệ, ăn bữa nay lo bữa mai, quần áo thì rách rưới, còn bị bà cụ trong thôn khinh bi, nói cô là đồ con rơi thấp hèn, vô cùng khó nghe.
Cũng trong hoàn cảnh đáng sợ này, cô đã quen biết ông cụ.
Ông cụ là một ông lão rất vô vị, nhưng đối xử với cô rất tốt. Ông cụ có tài y thuật, cử chỉ tao nhã, ăn nói rất có văn hóa, căn bản không hể giống với những cụ ông cụ bà ở làng quê này.
Là ông cụ đã dạy An Đào Đào cách đánh trả, nếu không đánh trả thì mãi mãi là kẻ yếu đuối, mãi mãi bị người ta bắt nạt. Vậy nên, sau cùng cô. đã đứng lên, khiến cho những ông cụ bà cụ trong. thôn nhìn thấy cô liền quay đầu lẩn tránh.
“Quao! Thật lợi hại! Cậu học từai thế?” Chu Mễ cực kỳ tò mò, có thể dạy được một đệ tử giỏi như này, chắc chắn sư phụ cũng là kỳ tài xuất chúng!
An Đào Đào mấp máy môi: “Là một ông cụ vô cùng nhạt nhẽo!”
“Hà?” Chu Mễ hơi ngạc nhiên, không nghĩ cô sẽ nói như vậy.
An Đào Đào bật cười, không nói gì thêm. nữa.
Khi ông cụ qua đời đã hơn chín mươi tuổi, mất theo lẽ tự nhiên, lúc ra đi rất thanh thản, cũng rất hạnh phúc.
Cô từng rất tò mò về thân phận của ông cụ, một người có ăn có học như thế sao lại sống ở một vùng quê nhỏ lạc hậu làm chỉ?
Thế nhưng ông cụ không kể, cứ nói dăm ba. câu là lại cho qua.
An Đào Đào thở dài chua xót: “Quả thật là một ông cụ vô cùng vô vị!”
Chu Mễ: "...” Nói sư phụ của mình như vậy, có ổn không ta?
Lúc này, tiếng chuông vào tiết vang lên, hai người hơi hoảng hốt, sau đó vội vàng chạy khỏi nhà vệ sinh, quay lại phòng học.
Còn may, giáo viên vẫn chưa đến!
Nhìn thấy hai người vội vã chạy vào, Triệu 'Tiểu Uyển hung hăng trừng mắt nhìn An Đào Đào, trong mắt đầy sự oán hận.
An Đào Đào không để ý tới cô ta, nhanh chóng ngồi vào chỗ ngồi.
“An Đào Đào! Triệu Tiểu Uyển này có phải hơi ngốc đúng không? Vừa nãy cô ta còn trừng cậu nữa, còn vô cùng oán hận!” Chu Mễ hạ thấp
giọng, cô ấy thực sự nghĩ không thông, An Đào 'Đào có chỗ nào đắc tội với Triệu Tiểu Uyển. sao?
An Đào Đào không hể lo lắng, nhíu mày: “ Đúng là có hơi ngốc!”
Lục Sóc đối phó với nhà họ Triệu thì mắc mớ gì đến cô.
Bộ trừng mắt thì miếng đất sẽ quay về sao?
Thật là ngu xuẩn!