Chương 93: Khó thoát tội
Sở cảnh sát xã Hà bắt được, đồng thời nói ra nguyên nhân mọi chuyện một cách ngắn gọn.
“Đội trưởng, chúng ta có chuyện gì thì nói chuyện đó, tôi tới đây để hỗ trợ mấy người điều tra, tiện thể muốn hỏi ngược lại vài vấn đề. Chuyện anh mời trà đó, chúng ta không nói nữa. Nhưng anh lấy nắm đấm ra đánh người, hành động này thật quá không đúng đắn rồi. Cảnh sát đánh người, cảnh sát đánh người.” Diệp Vô Phong lại nâng cao âm lượng quát lên.
“Mày không được la.” Lý Đa Cường giận run người, thế nhưng bản thân anh ta cũng bất lực trong việc khống chế Diệp Vô Phong rồi. Thằng nhóc này mình đồng da sắt, có đánh cũng như không thôi.
Đúng lúc này, có hai người mặc đồng phục cảnh sát chính quy từ trong sân trước đi tới, bọn họ nghe thấy tiếng la của Diệp Vô Phong nên tới để kiểm tra.
Lý Lai Phúc vội vàng nhắc nhở: “Anh, chỉ đạo viên Dương tới rồi.”
Hôm nay, sở trưởng Lý Cường của sở cảnh sát đúng lúc tổ chức cuộc họp ở cục thành phố. Cuộc họp được đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự Bạch Tinh Đồng chủ trì, nội dung là thảo luận về việc càn quét ổ ma túy.
Bạch Tinh Đồng nhấn mạnh phải điều tra cấp dưới ở ba mươi hai thôn thuộc xã Đại Hà huyện Đông Hoa, kiểm tra tất tần tật những công chức có dính dáng tới việc buôn ma túy. Một khi đã tìm ra được hang ổ sản xuất ma túy phải báo cáo cho cục thành phố ngay lập tức.
Lúc đang họp, Lâm Thư m gọi điện thoại nói Diệp Vô Phong gặp chuyện lớn.
Bạch Tinh Đồng lập tức gọi Lý Cường ra ngoài phòng họp, bảo Lý Cường nói với sở cảnh sát ở xã Đại Hà thả Diệp Vô Phong ngay lập tức, Diệp Vô Phong chính là chuyên gia phá án mà cô ta đặc biệt mời tới.
Sở trưởng Lý Cường không dám sơ suất, lập tức gọi điện thoại cho chỉ đạo viên của sở cảnh sát, Chỉ đạo viên Dương là người đứng thứ hai trong sở cảnh sát, cũng là cấp trên chủ quản của Lý Đa Cường. Anh ta biết được đại đội trưởng Bạch của đội cảnh sát hình sự trong thành phố đích thân ra lệnh, dĩ nhiên không dám sơ suất, lập tức đi tới đội phối hợp phòng ngự chỗ này.
Nhìn thấy chỉ đạo viên Dương đã tới, Lý Đa Cường dĩ nhiên sợ sệt, lập tức ủ dột. Anh ta vội vã cong chân chạy tới nói: “Chỉ đạo viên Dương, anh tới rồi?”
Chỉ đạo viên Dương khẽ gật đầu, hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Sao tôi lại nghe có tiếng người la là cảnh sát đánh người? Tôi đã liên tục nhắc nhở cảnh sát chúng ta lúc thẩm vấn vụ án nhất định phải cấm triệt dùng bạo lực. Lẽ nào mấy người đã đánh đồng chí nông dân này rồi à?”
Lý Đa Cường vội vã nói: “Làm gì có ạ. Anh nhìn thử đi, trên người của anh ta không hề bị thương tích, tôi chỉ là hù dọa anh ta một chút thôi.”
Chỉ đạo viên Dương nhìn Diệp Vô Phong, kỳ thật trên mặt của anh không hề có dấu vết gì gọi là bị đánh, bèn hỏi: “Vậy anh la hét om sòm cái gì?”
Diệp Vô Phong liền đáp: “Lão đạo, sở cảnh sát của mấy anh quá khách sáo rồi, vừa đến còn chưa hỏi gì về vụ án đã mời uống trà.”
Chỉ đạo viên Dương nói: “Điều này tất nhiên, trong lòng bọn họ luôn ghi nhớ kỷ cương của Đảng luật, cảnh dân là người nhà.”
Diệp Vô Phong cười khổ một tiếng, nói: “Điều đáng nói ở đây chính là nước trà quá nóng, tôi sợ sẽ làm bỏng lưỡi tôi đó.”
Chỉ đạo viên Dương chau mày quay sang nhìn Lý Đa Cường, người kia vội vã lấp liếm: “Không bỏng, không bỏng. Tôi uống hết trà rồi, không bỏng chút nào.”
Chỉ đạo viên Dương lại hỏi: “Người này rốt cuộc đã có chuyện gì?”
Lý Lai Phúc kể chuyện Diệp Vô Phong đánh Triệu Vạn Khoa ra\, Diệp Vô Phong biện hộ: “Lãnh đạo\, bọn họ cưỡng chế đào xới cây ăn quả trong thôn chúng ta\, phải nên biết rằng cây ăn quả là người dân trong thôn ***. Công ty Khai Phát chưa được sự đồng ý của người dân đã cưỡng chế đào cây ăn quả\, chúng tôi ngăn cản còn bị bọn họ mở máy xúc lên muốn nghiền nát chúng tôi. Nếu không phải là tôi chạy nhanh\, có lẽ đã bị đè chết rồi. Tôi đánh bọn họ\, vậy có được tính là tự vệ không?”
Chỉ đạo viên Dương tự nhủ trong lòng: ‘Bạn của đại đội trưởng Bạch Tinh Đồng, ai dám đụng tới chứ? Nếu như đắc tội với bà cô đó, sau này mình cũng đừng hòng tiếp tục ở lại trong sở cảnh sát nữa.’
Mặt khác, danh tiếng của công ty Khai Phát Đại Hà không được tốt, chỉ đạo viên Dương lạnh giọng nói: “Tôi cảm thấy nên được tính là tự vệ, mấy người thả anh ta ra đi.”
Lý Đa Cường có chút tức giận: “Chỉ đạo viên, tên Diệp Vô Phong này đánh người không nương tay. Triệu chủ nhiệm của công ty Khai Phát người ta cũng bị nó đánh tới thương tích đầy mình rất nghiêm trọng.”
Chỉ đạo viên Dương trầm mặt xuống, nói: “Tôi đã nói, được tính là tự vệ. Nếu có tên khốn kiếp nào đó đào mộ tổ tiên nhà anh lên, chẳng lẽ anh không biết cầm vũ khí lên để bảo vệ gia sản tổ tiên à?”
Một câu mắng đó khiến Lý Đa Cường im bặt, Diệp Vô Phong cứ thế mà được thả ra. Trước khi đi, Diệp Vô Phong gõ gõ vào đầu của Lý Đa Cường: “Đội trưởng Lý, mặc dù không phải cảnh sát chính thức nhưng cũng là người hỗ trợ cảnh sát, hành động của anh chính là đại diện cho cảnh sát nhân dân! Tôi hi vọng anh có thể nghiêm túc suy xét lại, nếu như sau này còn làm xằng làm bậy như thế nữa, tôi cho rằng anh không chỉ là mặc không nổi bộ đồng phục này trên người, mà còn phải lãnh chịu hình phạt rất nghiêm khắc nữa đó.”
Diệp Vô Phong xoay người nói với chỉ đạo viên Dương: “Chỉ đạo viên Dương, đội viên trong đội phối hợp phòng ngự của sở cảnh sát mấy anh năng lực quá kém, người làm chỉ đạo viên như anh khó thoát tội được nha. Quay về nên cố gắng chỉnh đốn lại, đừng có để tới lúc xảy ra chuyện lớn, khi đó mọi thứ đã quá muộn rồi.”
Chỉ đạo viên Dương cười nói: “Anh nhắc nhở vô cùng đúng lúc, tôi nhất định sẽ cố gắng chấn chỉnh.”
Lâm Thư m và Lục Tuyết Lan đang đợi ở bên ngoài sở cảnh sát, nhìn thấy Diệp Vô Phong bình an vô sự đi ra, cả hai lúc này mới an tâm.
Lục Tuyết Lan nói: “Vô Phong, bọn họ không có làm khó dễ cậu chứ?”
Diệp Vô Phong nói: “Thím Lan, cảnh sát nhân dân của chúng ta đều là thuyết giảng đạo lý. Tôi nói hết tâm tình cho lãnh đạo của bọn họ nghe, lãnh đạo nói nhà đầu tư tuyệt đối không được cưỡng chế đào cây ăn quả của chúng ta nữa. Thím về nhà chuẩn bị đơn kiện kỹ càng rồi đến tòa án kiện bọn người kia đi. Đào xói cây ăn quả của chúng ta thì nhất định phải đền tiền.”
Buổi trưa, Diệp Vô Phong, Lâm Thư m và Lục Tuyết Lan đang ăn cơm trong nhà, Diệp Vô Phong hỏi Lục Tuyết Lan về chuyện mỏ đồng Hắc Phong Lĩnh: “Thím Lan, thím có biết chuyện mỏ đồng này không?”
Lục Tuyết Lan nói: “Có ông chủ tên là Tiết Bảo Sơn mấy năm trước từ nơi khác tới nhận thầu mỏ đồng kia. Lúc trước, mỏ đồng Hắc Phong Lĩnh phải đóng cửa vì số lượng đồng sản xuất quá thấp. Nhưng sau khi Tiết Bảo Sơn về nhận thầu, nghe nói chuyện làm ăn rất phát đạt, nhưng chưa từng nghe nói mỏ đồng của ông ta bán được bao nhiêu mỏ đồng.”
Diệp Vô Phong nói: “Cảnh sát nghi ngờ bọn họ treo đầu dê bán thịt chó. Lần này tôi về đây viếng mồ mả, định sẵn dịp giúp cảnh sát điều tra chuyện mỏ đồng một chút.”
Lục Tuyết Lan nói: “Trong mỏ đồng có mười mấy công nhân, bởi vì đường đi lên núi rất hiểm trở cho nên chuyện cung cấp thức ăn tới chỗ mỏ đồng là vấn đề lớn. Đúng dịp tôi lại trồng cả một vườn rau cải, Tiết Bảo Sơn đã tìm tới tôi bảo cung cấp cho mỏ đồng của họ thực phẩm, rau dưa cùng các loại thịt, mỗi tuần một lần. Bọn họ cũng không khất nợ với tôi, mỗi tháng đều thanh toán một lần.”
Diệp Vô Phong nói: “Tình hình nội bộ trong mỏ đồng, thím còn biết được gì nữa không?”
Lục Tuyết Lan nói: “Mỗi lần tôi tới đó, đưa xong đồ sẽ trở về, bọn họ cũng không cho phép tôi tùy tiện đi lại ở trên núi. Tôi nhớ bảo vệ khu mỏ đồng đó từng cảnh cáo tôi, nói phía sau núi có nuôi chó săn lớn, nếu như không có gì mà lảng vảng xung quanh, có bị chó cắn thì bên phía mỏ đồng sẽ không chịu trách nhiệm.”
Lâm Thư m xen vào nói: “Càng không cho xem, rõ ràng là càng có vấn đề.”
Đúng lúc này, điện thoại của Lục Tuyết Lan reo lên, lại chính là Tiết Bảo Sơn gọi tới. Vốn dĩ, đợt cung cấp thực phẩm tháng này còn chưa tới, thế nhưng Tiết Bảo Sơn nói vợ của ông ta bị bệnh nên nhờ Lục Tuyết Lan tìm bác sĩ đến khám giúp.
Diệp Vô Phong vội vàng ra dấu tay với Lục Tuyết Lan bảo cô ta đồng ý, Lục Tuyết Lan theo đó liền nói: “Được rồi, tôi sẽ lập tức đi tìm bác sĩ, bây giờ lên núi luôn sao?”
Tiết Bảo Sơn nói: “Dĩ nhiên, bụng của vợ tôi đang rất đau, nói với bác sĩ tới nhanh chút.”
Lục Tuyết Lan cúp máy, sau đó hỏi Diệp Vô Phong: “Diệp Vô Phong, làm sao bây giờ?”
Diệp Vô Phong cười hì hì đáp: “Cơ hội trời cho, tôi sẽ tận dụng cơ hội cải trang thành bác sĩ lên núi khám bệnh, sau đó tiện đường thăm dò chuyện ở mỏ đồng.”
Lâm Thư m nói: “Vô Phong, em đi chung với anh.”