“Anh nói bậy! Anh rõ ràng là chủ tịch công ty Hoa Cường! Đừng tưởng rằng cảnh sát chúng tôi không biết!” Quách Vạn Phúc đập bàn một cái, “Anh thành thật cho tôi!”
Diệp Vô Phong mỉm cười nhìn hắn: “Ai da? Đại đội trưởng Quách, ông đang xui khiến tội danh sao? Hay là đang ép cung? Có tin tôi báo cáo ông hay không?”
“Cậu!” Quách Vạn Phúc giận dữ nhìn anh, “Nói, tối hôm qua cậu làm gì?”
“Ăn cơm, ngủ.” Diệp Vô Phong rất phối hợp.
“Ai có thể chứng minh?”
“Chứng minh? Hừ, tối hôm qua tôi đi ngủ, không ai chứng minh hết.”
“Ngủ ở đâu?”
“Chính là ở trong công ty Hoa Cường.”
“Được, điều chỉnh giám sát!” Quách Vạn Phúc căm tức nhìn Diệp Vô Phong, “Nếu như cậu dám nói dối tôi một câu, tội càng thêm nặng! Cậu từ từ suy nghĩ lại đi!”
Quách Vạn Phúc đi ra, không lâu sau liền nhận được báo cáo từ bộ phận kỹ thuật: “Chúng tôi đã điều tra video giám sát, tối hôm qua Diệp Vô Phong rất sớm đã đi ngủ, buổi tối không còn đi ra ngoài.”
“Sao có thể như thế chứ?” Quách Vạn Phúc quả thực khó có thể tin, “Các người tin sao?”
“Đương nhiên tin rồi, từ lúc anh ta đi vào phòng ngủ, không hề bước ra ngoài.” Người bộ phận kỹ thuật, đương nhiên rất có trách nhiệm.
“Tái thẩm!” Quách Vạn Phúc vẫn cứ không phục.
“Nói! Tối hôm qua đã giết người nào?Giết như thế nào?”
“Giết người? Đại đội trưởng Quách, ông nói chết người ở đâu cơ? Đã chết mấy người vậy?” Vẻ mặt Diệp Vô Phong khiếp sợ, đôi mắt chớp chớp, nhanh chóng gia tăng.
“Cậu đang nói nhảm nhí cái gì vậy?” Quách Vạn Phúc hầm hầm nhìn chằm chằm Diệp Vô Phong, cố gắng xem biểu hiện của anh có sơ hở gì, “Tối hôm qua cậu có đi qua trang viên của Mộ Dung thế gia hay không?”
Diệp Vô Phong mờ mịt lắc đầu: “Trang viên Mộ Dung thế gia? Ở hướng nào? Lần đầu tiên tôi tới Hoa Hải, lại mù đường, quả thật chưa từng đi qua.”
Theo kinh nghiệm của Quách Vạn Phúc, cho dù hồ ly có xảo quyệt đến đâu, nhất định cũng không đấu lại vị thợ săn như ông ta.
Bởi vậy, hắn cực kỳ tự tin, cảm thấy chỉ cần Diệp Vô Phong tối hôm qua quả thật giết người, ít nhất ông ta có thể nhìn ra dấu vết để lại.
Nhưng, ở trong cuộc giao tranh với Diệp Vô Phong, hắn thất vọng rồi, hắn cảm thấy, tối hôm qua Diệp Vô Phong có lẽ thật sự cũng chỉ ở nhà ngủ, mà Mộ Dung Nghĩa và Mộ Dung Tín chết, có lẽ thật sự là kẻ thù khác bỗng nhiên tới.
Quách Vạn Phúc không cam lòng, lại lặp lại dò hỏi Diệp Vô Phong, khi đã tới lần thứ ba dò hỏi, Diệp Vô Phong không kiên nhẫn nữa: “Này? Đội trưởng Quách, sao tôi lại cảm thấy, dường như đầu óc ông có vấn đề thì phải?”
Quách Vạn Phúc tức giận nhìn chằm chằm anh: “Đầu óc cậu mới có vấn đề!”
Diệp Vô Phong nói: “Nếu đầu óc ông không có vấn đề, vấn đề giống nhau, ông đều đã hỏi tới lần thứ ba, chẳng lẽ còn không nhớ rõ?”
Quách Vạn Phúc thiếu chút nữa bị anh làm cho tức giận đến phát điên, nhưng hắn vẫn không nhìn ra, Diệp Vô Phong rốt cuộc là đang giả ngu, hay là thật sự đang cười nhạo hắn?
Bận rộn cả một buổi sáng, Quách Vạn Phúc dò hỏi mười mấy người nhân viên của Hoa Cường, cuối cùng kết luận, Diệp Vô Phong chắc chắn chưa từng rời khỏi công ty Hoa Cường.
Không có bất kỳ chứng cứ nào, tuân theo pháp luật mà Quách Vạn Phúc nói, đương nhiên không có lý do gì bắt giữ Diệp Vô Phong.
Nhìn thấy Quách Vạn Phúc dẫn người rời đi, Diệp Vô Phong căn dặn nói: “Tiếp tục chuẩn bị tái thiết hải cảng, không cần để ý cảnh sát điều tra.”
Tiêu Tường cười ngâm ngâm gật đầu: “Vâng, ngài Diệp, tôi biết rồi.” Tiêu Tường đều đã xem cuộc đấu trí giữa Diệp Vô Phong và Quách Vạn Phúc, mặc dù cô là người từng trải, cũng cực kỳ khâm phục diễn xuất của Diệp Vô Phong, thậm chí cảm thấy, nếu như Diệp Vô Phong đi Hollywood, có lẽ thật sự có thể giành giải thưởng trở về ấy chứ.
Anh ấy thật sự đóng giả ngu giả ngơ, làm được cực hạn, khiến tên Quách Vạn Phúc tức giận đến phát điên.
Tiêu Ngưu Nhi thò qua, cười hì hì đưa một quả táo qua cho Diệp Vô Phong: “Ngài Diệp, tối hôm qua anh thật sự đi đến trang viên Mộ Dung thế gia sao? Có thể kể cho tôi một chút hay không, rốt cuộc anh là xử lý Mộ Dung Nghĩa và Mộ Dung Tín như thế nào?”
Diệp Vô Phong cắn răng rắc răng rắc, cắn mấy miếng táo, sau đó ra sức nuốt: “Cô nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu.”
“Ách, ngài Diệp, cảnh sát đã đi rồi! Anh không cần giả vờ như vậy chứ.” Tiêu Ngưu Nhi vội vàng nhắc nhở.
Diệp Vô Phong dùng sức nuốt miếng táo trong miệng xuống: “Làm chuyện của cô đi!”
“Hả? Vâng vâng.” Tiêu Ngưu Nhi vội vàng chạy trốn, trong miệng lẩm bẩm nói: “Ngày thường ngài Diệp không gầm lên với mình như vậy mà, hôm nay có gì không đúng sao? Chẳng lẽ bị cảnh sát hỏi đến ngốc rồi?”
Cảnh sát dưới sự dẫn dắt của Quách Vạn Phúc, chính là cực kỳ chú trọng vụ án của Mộ Dung thế gia.
Bởi vì cấp trên đặt vụ án này là 118 vụ án lớn, phải giải quyết trong thời hạn, nếu không lãnh đạo Cục Công an thành phố Hoa Hải sẽ phải chịu trách nhiệm!
“Hải Thần, ông nhất định đòi báo cảnh sát, ông nhìn xem, hiện tại cảnh sát đã biến trang viên chúng ta thành Cục Công An, mỗi ngày đều ăn vạ ở đây không đi.” Mộ Dung Hào Giang cực kỳ buồn bực, nhưng nếu như hai người con trai đã chết, ông ta cũng chỉ có thể chấp nhận hiện thực, ý niệm duy nhất hiện giờ, chính là có thể thay con trai báo thù.
Bát Tí Hải Thần nói: “Chủ nhân, ngày ba mốt cuối tháng, có một hội chợ kinh tế thế giới, công ty Hoa Cường chắc hẳn là sẽ tham gia chứ?”
“Hả?” Mộ Dung Hào Giang giật mình, “Hải Thần, ông có kế hoạch gì sao?”
Bát Tí Hải Thần lạnh lùng mỉm cười: “Không phải là vấn đề tôi có kế hoạch hay không, tôi là nói, trong hội chợ kinh tế thế giới, phú hào trên toàn thế giới nhất định đều sẽ tới tham gia.”
“Sao?” Mộ Dung Hào Giang gật đầu, “Xưa nay chính là như vậy mà! Có vấn đề gì sao?”