Mọi người xung quanh lập tức cười to.
Hai tên cao thủ cấp bậc võ sĩ lập tức bước lên phía trước che chắn Khương Tam Lãng lại. Hai người này vung quyền muốn đánh.
Đột nhiên, Tiểu Yêu quay ngang người giơ cao chân, động tác chó đi tiểu đơn giản cùng cực nhưng lại đá trúng ngay ngực tên cao thủ cấp bậc võ sĩ kia. Tiểu Yêu đạp mạnh đến mức tên kia phải lui về hơn năm bước mới miễn cưỡng đứng vững thân hình lại được.
Cách thức chiến đấu của Đường Trảm lại càng đơn giản trực tiếp hơn. Anh ta vừa ra đòn là đã vung một bàn tay đập vào ngay cầu vai của tên còn lại.
Nhưng tên kia là cao thủ cấp võ sĩ nha.
Tên kia ước lượng chiều cao của Đường Trảm, thấy cơ thể Đường Trảm quá cường tráng nên tên này thầm nghĩ: ‘Mình chỉ cần chịu đựng một cú đánh này thôi, rồi thuận thế đấm lại một cái là thằng to con này chết chắc!’
Thế nhưng khi tên kia nâng cánh tay trái lên để đỡ đòn thì hắn ta lập tức phát hiện cú vung tay này của Đường Trảm nặng quá mức cho phép!
“Éc!”
Tên cao thủ cấp võ sĩ còn lại này bị Đường Trảm vỗ cho lệch vai. Hắn ta lảo đảo mấy cái, đã sắp nằm lăn ra đất.
“Éc mẹ mày!”
Đường Trảm lại vung một bàn tay ra!
‘Bốp!’
Tên kia bị Đường Trảm đánh cho xiểng niểng. Thân hình hắn ta quay vòng.
‘Bốp bốp!’
Đường Trảm lại vung tay thêm mấy lần nữa. Tên cao thủ cấp võ sĩ bị Đường Trảm đánh đến mức xoay như bông vụ. Cuối cùng hắn ta ngã lăn quay ra đất rồi bất tỉnh nhân sự luôn.
“Ồ!”
Những người xung quanh trầm trồ thán phục!
Cách thức chiến đấu này của Đường Trảm quả thật bạo lực đến biến thái! Anh ta chơi chiêu liên hoàn tát đánh ngất đối thủ.
“Tiếp nào!”
Đường Trảm sải bước đi lên trước. Tiểu Yêu cũng nối bước theo như bóng với hình.
Tối hôm nay Đường Trảm cố ý đánh theo đúng một phương thức, liên hoàn tát, tát nè tát nè tát tát nè!
Tiểu Yêu cũng đã ngờ ngợ ra được ý đồ gây hài của Đường Trảm. Thế là cậu ta chơi đạp. Đạp chết con bà mày đi!
Đám người Khương Tam Lãng cứ thế mà bị hai người này dùng những chiêu thức vô cùng đơn giản đánh đến tan ra đội hình. Chín tên đàn em nằm đo đất, những tên còn lại chạy được bao xa thì cố mà chạy.
Vốn dĩ Khương Tam Lãng cũng là cao thủ cấp võ sĩ, nhưng khi anh ta thấy hai người này kinh khủng đến mức này thì lập tức quay đầu là bờ. Khương Tam Lãng chạy vào quán bar trốn mất dạng, còn không dám ló đầu ra ngó.
Tiểu Yêu vừa đạp một tên vừa hỏi:
“Nói! Là ai dám đánh anh em của tao?”
“Không phải em anh ơi!”
Tên này kêu như heo bị chọc tiết.
Bỗng nhiên có tiếng người hét to từ trong đám đông vây xem:
“Quán bar này là của Âu Dương Lôi! Đại ca da đen mau xông vào đập quán đi! Hú hú!”
“Đúng đó! Cái quán bar này rất quá đáng, không coi ai ra gì! Đại ca da đen đánh sập cái quán này đi!”
Đường Trảm cười ha hả:
“Rặt một lũ gà đất chó sành mà cũng dám ra oai?”
Lúc này Trương Long đã dẫn người đến. Khi ông ta thấy Đường Trảm và Tiểu Yêu đã dọn dẹp xong chiến trường thì đám bọn họ cũng lẫn vào dòng người, không có lộ mặt ra.
“Trần Cương! Có người đến gây rối, mau đi ra xử lí đi!”
Lúc này Khương Tam Lãng mới nhớ ra Trần Cương đang ở trong quán bar quan sát chiến cuộc.
Lúc trước Khương Tam Lãng không hề ngờ được sẽ có người dám động tay động chân không hề che giấu gì ở ngay trong quán bar. Anh ta lại càng không thể ngờ bên phía đối phương có thể bất ngờ xuất hiện một cao thủ như Đường Trảm.
Cách thức chiến đấu của Đường Trảm nhìn thì rất dã man, vô cùng bạo lực, hết sức vô lí. Nhưng tác phong, thói quen đi đứng của Đường Trảm lại để lộ ra một nét đặc thù của cao thủ.
Trần Cương bước từng bước nặng nề tiến lại gần Đường Trảm, rồi anh ta chắp tay nói với Đường Trảm:
“Người anh em, tại sao anh đây lại đến địa bàn của chúng tôi để gây rối?”
Đường Trảm trả lời:
“Không có lí do gì cả! Thích thì đến đánh chơi thôi! Ra tay đi!”
Đường Trảm vừa nói vừa đẩy Tiểu Yêu ra sau lưng, nghênh đón Trần Cương.
Đôi khi Đường Trảm sẽ rất ngông cuồng, không hề biết đến lí lẽ. Anh ta thấy Trần Cương có vẻ rất là đáng gờm, lo sợ Tiểu Yêu không phải là đối thủ nên đã tự giác đối đầu với Trần Cương.
Tuy nhìn Đường Trảm rất là thô bạo vô văn hóa, nhưng khi ở trên chiến trường, anh ta lại hiểu rất rõ chuyện đời.
“Há há, thật sảng khoái!”
Trần Cương thật sự là một cao thủ. Anh ta hơi hoạt động gân cốt rồi lập tức vào tư thế chuẩn bị:
“Tới đi!”
Đường Trảm bước nhanh đến phía trước, vừa ra đòn là một quyền nặng nề.
“Hây da!”
Trần Cương có thể chắc chắn, Đường Trảm nhất định là một cao thủ thiên về sức mạnh cơ bắp. Thế là Trần Cương lui về sau nửa bước đón lấy cú đấm của Đường Trảm, dùng tư thế xoay eo để phân tán lực.
Động tác của Đường Trảm lưu loát như nước, anh ta thu chiêu rồi lại ra đòn, một trước một sau dứt khoát mà lại nối liền. Cú đấm của Đường Trảm vừa nhanh vừa mạnh, tiếng xé gió nghe vù vù.