Cha mẹ của Lâm Tiểu Lương đã khóc đến ngất xỉu mấy lần, nghĩ rằng con trai họ khả năng cao là chết rồi.
Bạn gái của Lâm Tiểu Lương cũng bởi vì đau buồn quá độ mà phải nhập viện.
Toàn bộ các anh em trong Hồng Bang đều đỏ mắt!
Cho dù là các anh em không quen biết Lâm Tiểu Lương trong Hồng Bang, cũng là cùng chung mối thù: Thời điểm Hồng Bang đang như mặt trời ban trưa mà còn bị khiêu chiến như này, sao có thể nhẫn nhịn được?
Trong lúc nhất thời cái tên Lâm Tiểu Lương đã vang xa toàn bộ thành phố Hải Hoa, nhưng vẫn không có tin tức gì, điểu này rất không bình thường!
Vào đêm thứ ba sau khi Lâm Tiểu Lương mất tích, Diệp Vô Phong cùng Tiêu Ngưu Nhi và người nữa, vẫn đang lang thang gần nơi Lâm Tiểu Lương mất tích, cố gắng tìm kiếm manh mối liên quan, nhưng hi vọng vô cùng mong manh.
Mặc dù Mộ Dung Hào Giang đã phân phó hai anh em Mộ Dung Nhân và Mộ Dung Lễ phái người tìm kiếm Lâm Tiểu Lương, nhưng cái anh em này chắc gì đã làm việc hết sức giúp Diệp Vô Phong?
Mộ Dung Lễ đang trốn ở bên trong một hội quán cùng với Mộ Dung Nhân tận hưởng sự chăm sóc của các cô gái SPA xinh đẹp.
Đột nhiên, điện thoại di động của anh ta nhận được một tin nhắn Wechat, anh ta tiện tay mở ra xem, bất chợt ngồi bật dậy: “Được rồi được rồi, không cần xoa bóp cho tôi nữa, đi ra đi!”
Người phụ nữ ăn mặc hở hang kia sững sờ không biết làm sao, không biết mình làm sai chỗ nào.
“Bảo cô biến đi, không nghe thấy sao?” Mộ Dung Lễ gằn giọng răn dạy: “Cút!”
“Vâng, vâng, vâng, ông Ba, tôi đi ngay đây.” Người phụ nữ này thu dọn một ít đồ của mình, nhanh chóng rời đi.
Mộ Dung Nhân hơi kinh ngạc, cũng khoát khoát tay, ra hiệu cho nữ phục vụ của mình rời đi: “Em Ba, xảy ra chuyện gì?”
Mộ Dung Lễ cực kỳ nghiêm túc: “Chúng ta ra ngoài nói.”
Khi cả hai ngồi vào trong chiếc Land Rover, lúc này Mộ Dung Lễ mới hít sâu một hơi rồi nói: “Đại ca, bây giờ toàn bộ Hoa Hải đều đang tìm Lâm Tiểu Lương, đúng không?”
Thấy Mộ Dung Nhân gật đầu, Mộ Dung Lễ nói: “Nếu như là em Tư bắt cóc Lâm Tiểu Lương, anh nghĩ xem liệu bố của chúng ta có mang em Tư dâng cho tên Diệp Vô Phong kia không?”
“Không có khả năng!” Mộ Dung Nhân lập tức phủ định, sau đó lại do dự: “Bố rất sợ cái tên Diệp Vô Phong kia! Anh cũng không chắc nữa. Mối thù của em Hai và em Năm, bố đều có thể bỏ qua… Hầy, bực thật chứ.”
Anh ta bỗng nhiên ngẩng đầu: “Em nói là… Em Tư? Nó sẽ không giết tên Lâm Tiểu Lương kia chứ?”
“Không biết.” Mộ Dung Lễ mở điện thoại di động của mình ra: “Em Tư có một người phụ nữ tên là Tiêu Hi Nhi. Trước đó cô ta là mẹ đơn thân có một đứa con gái, đứa bé này tên là Trần Uyển. Em Tư bị Diệp Vô Phong giam giữ mấy ngày, sau khi thoát ra thì đã trốn ở trong nhà của Tiêu Hi Nhi.”
“Hả?” Mộ Dung Nhân có hơi khó hiểu: “Chuyện này có liên quan gì đến Lâm Tiểu Lương?”
Mộ Dung Lễ thở dài nói: “Đây là tin nhắn em Tư gửi cho em. Cái tên khốn Lâm Tiểu Lương không những chiếm đoạt Trần Uyển, mà còn chơi trò ‘một long hai động’ với hai mẹ con họ! Tiêu Hỉ Nhi cảm thấy tủi thân nên đã nói chuyện này cho em Tư biết. Kết quả em Tư nghe xong thì vô cùng tức giận nên đã bắt cóc Lâm Tiểu Lương.”
“Cái gì?” Mộ Dung Nhân cầm điện thoại của Mộ Dung Lễ, kiểm tra một hồi: “Em Tư không về trang viên nhà chúng ta mà lại đi dưỡng thương trong nhà của người tình. Nó đã biết tin em Hai và em Năm đều chết trên tay Diệp Vô Phong, cực hận Diệp Vô Phong.”
Mộ Dung Lễ gật đầu: “Cho nên, Diệp Vô Phong có động tĩnh càng lớn thì em Tư càng là không có khả năng thả Lâm Tiểu Lương trở về.”
Vẻ mặt Mộ Dung Nhân lo lắng: “Em Ba, dù sao em Tư cũng là anh em ruột của chúng ta mà! Em nói làm sao bây giờ?”
Mộ Dung Lễ nặng nề gật đầu: “Vâng! Đại ca, anh nói đúng. Bất kể có như thế nào, em Tư cũng là anh em ruột của chúng ta! Cho nên, việc này không thể báo cho bố biết được! Em cảm thấy bây giờ bố đã bị Diệp Vô Phong dọa cho sợ mất mật, nếu anh báo cáo lên thì em Tư chắc chắn sẽ bị giết chết! Do đó, mặc kệ là như thế nào, việc này quả thật không thể báo cáo.”
Mộ Dung Nhân đột nhiên đứng lên: “Em Ba, đừng nói lung tung gì cả! Việc này để anh quyết định, chúng ta không thể báo cáo! Em Tư nó…Thật ra cũng là đang giúp chúng ta trút giận mà, đúng không?”
Mộ Dung Lễ miễn cưỡng gật đầu: “Vâng, mặc dù em Tư không nói chuyện thế sự, nhưng lần này… Đúng là đang trút giận giúp chúng ta. Chỉ là, đại ca, cho dù biết em Tư ở đâu thì chúng ta cứ giả vờ nói không biết là được!”
“Ừ! Cứ thế mà làm!” Mộ Dung Nhân ra quyết định.
“Chị cả, chúng tôi phát hiện Mộ Dung Trí mang theo anh Lâm rời khỏi Hoa Hải!”
Cuối cùng, tin tức quan trọng này cũng truyền đến tai Tiêu Sắc.
“Cái gì? Các người nói rõ cho tôi, sao Lâm Tiểu Lương lại có dính líu tới Mộ Dung Trí? Các người có chứng cứ gì không?” Thật ra Tiêu Sắc có hơi không muốn tin.
“Đương nhiên là có chứng cứ! Mà còn là chứng cứ video! Chị cả, chúng tôi đã gửi video đó cho ngài rồi, tự ngài xem đi. Đây là chứng cứ của camera giám sát, là chúng tôi lấy được từ cửa hàng bên cạnh.”
“Được, tôi biết rồi!” Tiêu Sắc cúp điện thoại, lập tức bắt đầu xem video.
Sau khi xem xong, cô ta lập tức liên hệ với Diệp Vô Phong: “Cậu Diệp! Đã tìm ra đầu mối! Chuyện là như thế này…”
Diệp Vô Phong vừa nghe xong, cũng lập tức ngồi bật dậy: “Tốt lắm! Mộ Dung Trí đang ở đâu? Lập tức đi tìm cậu ta!”
Lâm Thư Âm đang ở bên cạnh không kìm được nói ra: “Đã trễ như vậy…”
Diệp Vô Phong nói: “Bất kể có muộn cỡ nào đi nữa, việc này nhất định phải làm!”
Lâm Thư Âm thở dài: “Ừm, em cũng không ngăn cản anh, nhưng anh nhất định phải cẩn thận đấy.”
Diệp Vô Phong cúi người hôn nàng một cái: “Được rồi, em yên tâm đi! Ở thành phố Hoa Hải này vẫn chưa có người nào có thể tổn thương đến chồng của em.”
Lâm Thư Âm mắng yêu: “Chỉ biết khoác lác.” Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng cô cực kỳ tin tưởng năng lực của chồng mình.
Diệp Vô Phong vừa ra đến cổng công ty Hoa Cường, Tiết Phi đã lon ton chạy theo sau: “Anh Phong, anh đi đâu thế? Dẫn em đi với.”