Tiêu Sắc nhịn không được âm thầm tính toán: “Một tù binh là một trăm năm mươi triệu, tổng cộng có năm mươi ba tù binh, vậy là gần tám tỷ rồi! Quả nhiên là một sự giàu có!”
“Mỗi tiếng lại cộng thêm ba mươi triệu.” Giọng điệu của Diệp Vô Phong làm như chẳng hề bận tâm: “Thiếu một đồng cũng không được. Nếu không thì, Ngưu Nhi, cậu đánh tàn phế từng người một, sau đó thì đưa đến cho cảnh sát.”
“Được rồi! Anh Diệp, tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Tiêu Ngưu Nhi vung tay loạn xạ, vô cùng đắc ý: Anh Diệp chỉ tuần miện ngố một câu, lập tức có mấy tỷ rót vào túi nha!
“Được rồi! Tôi đồng ý!” Mộ Dung Nghĩa nói: “Mỗi người một trăm tám mươi triệu, tổng cộng là chín tỷ rưỡi. Vậy thì tôi chuộc hết tất cả, chín tỷ, dẫn tất cả đi hết.
Diệp Vô Phong gật đầu: “Được! Tôi là người rất coi trọng đại lý, nếu đã thỏa thuận mua bán thành công, lấy tiền xong lập tức rời đi đi!”
Mộ Dung Nghĩa bỏ ra chín tỷ, lúc dẫn người đi liền phát hiện ra những người này bị thương ở tay hoặc chân đều không được chữa trị gì cả. Thậm chí còn có người tố cáo, tối hôm qua sau khi bị bắt về, có không ít người bị đánh.”
Có mấy người chảy nhiều máu đã rơi vào hôn mê, sống chết không rõ!
Mộ Dung Nghĩa nhìn thấy cảnh tượng này, quả thật là tức đến nổ phổi! Hận không thể lập tức chặt Diệp Vô Phong ra làm nghìn mảnh!
Sau khi Mộ Dung Nhân nghe xong cũng nổi trận lôi đình: “Cái tên Diệp Vô Phong này quả thật quá vô sỉ! Chú Hai, sao chú có thể đồng ý yêu cầu vô lý như vậy của cậu ta? Tôi không tin, cậu ta dám giết chết nhiều người như vậy! Giao cho cảnh sát thì sợ cái gì? Chúng ta vẫn có thể cứu người ra như thường!”
Mộ Dung Nghĩa thở dài: “Anh cả, võ công của những người này không tệ, giá trị quả thật là chín tỷ! Hơn nữa, bên phía Diệp Vô Phong bên kia, quả thật là có bằng chứng phạm tội của đám người này, cảnh sát bắt bọn họ lại cũng chỉ có thể đưa ra hình phạt, không còn cách nào. Mặt khác, nếu như để Diệp Vô Phong giao những người này cho cảnh sát, e rằng tất cả đều bị tàn phế.”
“Cái gì? Chú Hai, ý chú là, tên nhóc Diệp Vô Phong kia có lá gan này?” Mộ Dung Nhân hận đến nghiến răng, khó có thể tin được.
Mộ Dung Nghĩa gật đầu: “Em cảm giác được cả người tên này đều là sát khí, giống như sát thần phái từ trên trời xuống. Theo suy đoán của em, thật sự là cậu ta có gan dám biến những người này thành tàn phế hết.”
Mộ Dung Nhân đen mặt nói: “Chú Hai, bất kể như thế nào, trước khi đại hội đấu thầu bắt đầu, nhất định phải diệt trừ được Diệp Vô Phong, khiếm cho công ty Hoa Cường củ bọn chúng không có cơ hội tham gia đấu thầu!”
Mộ Dung Nghĩa nói: “Nếu không thì chúng ta thử bàn bạch với bố một chút xem sao? Dù sao thì, em cảm thấy, với bản lĩnh của Diệp Vô Phong, thì khả năng chỉ có sư phụ của chúng ta mới có thể chống lại được.”
Mộ Dung Nhân lắc đầu: “Chú Hai, chú bị Diệp Vô Phong dọa cho ngốc rồi à? Cậu ta chỉ là một thanh niên, cho dù đúng là có chút bản lĩnh, nhưng nhiều nhất cũng chỉ đánh ngang tay với Thiết Lôi thôi. Nếu để sư phụ ra tay, chẳng khác nào vả mặt chúng ta cả! Ngày nào chú cũng dẫn theo chú Ba, chú Năm và Thiết Lôi, tìm cơ hội xử lý mầm họa này, vậy là bình an vô sự!”
Mộ Dung Nghĩa cắn răng nói: “Được! anh cả, em sẽ sai người giám sát chặt chẽ nhất cử nhất động của Diệp Vô Phong và những người đứng đầu Hoa Cường. Chỉ cần có cơ hội, chúng em lập tức nghĩ cách tiêu diệt bọn họ.”