Chương 137: Chiến thắng trở về
Nếu là người bình thường, vốn dĩ không có khả năng ném lựu đạn vừa nhanh vừa chính xác như vậy, nhưng Diệp Vô Phong là một cao thủ cấp Thần: sức lực, tốc độ và phương hướng đều vừa đúng. Thời điểm quả lựu đạn phát nổ, nó lan đến dưới chỗ bình nhiên liệu của trực thăng Vũ Trực của Tử Cung Tuyết.
Một tiếng “ầm” vang lên trước khi quả lựu đạn nổ tung, độ cao của sức công phá đã phá hủy hộp thư của Vũ Trực, ngay lập tức làm nổ chiếc trực thăng này.
Thêm một tiếng “ầm” còn lớn hơn vừa nãy, Tử Cung Tuyết và Vũ Trực lập tức rơi vào không trung.
Sắc mặt Diệp Vô Phong lạnh lùng, điều khiển trực thăng quay đầu bay xuống một hòn đảo cách đó không xa.
Lâm Thư Âm kinh ngạc hỏi: “Vô Phong, những tên đuổi theo đều đã bị giết, giờ anh muốn đi đâu?”
Diệp Vô Phong nói: “Mục đích anh đưa Matsui Jiro ra khỏi nhà lao là để trao đổi con tin. Vì chuyện này, Bạch Tinh Đồng đã không tiếc vi phạm quy tắc, dùng súng buộc cục trưởng Thạch phải ra chỉ thị. Nếu anh không đưa Matsui Jiro trở lại, làm sao xứng với đội trưởng Bạch được?”
Lâm Thư Âm gật đầu lia lịa: “Hóa ra là như vậy. Thế nhưng ở trên đảo có nhiều lính đánh thuê như vậy, một mình anh sao có thể làm được?”
Diệp Vô Phong cười ha ha: “Toàn bộ trực thăng của kẻ địch đều bị anh tiêu diệt. Bây giờ, quyền khống chế trên không thuộc về anh, giết bọn họ dễ như trở bàn tay.”
“Thư Âm, em có nhìn thấy cái nút trước mặt không? Đó là nút bắn của súng liên thanh trên trực thăng. Lát nữa lúc nhắm vào mấy tên quỷ nhỏ kia thì đừng nể nang gì cả. Hôm nay chúng ta sẽ giết sạch bọn chúng.”
Trên hòn đảo đó, những tên lính đánh thuê Hắc Điện tập kết lại cùng một chỗ, xếp hàng dài đến cả mép đảo, đang chờ mệnh lệnh của chỉ huy, không biết là nên lập tức lên thuyền hay là tiếp tục chiến đấu.
“Hay quá, chúng đều tụ tập ở chỗ này, ông đây cũng bớt việc. Thư Âm, nhắm vào mấy tên khốn kiếp này, anh nói bắn thì em bắn nhé.”
Diệp Vô Phong lái trực thăng vù vù lao tới, đám lính đánh thuê chưa phân rõ là phe địch hay phe mình, nhìn thấy một chiếc giống của Vũ Trực bay tới, còn tưởng rằng là Tử Cung Tuyết trở về.
Đúng lúc này, Diệp Vô Phong điều khiển đầu tên lửa nhắm ngay vào khu vực chính giữa của quân địch, bắn ra một cách không thương tiếc.
Sau hai tiếng nổ mạnh, nhóm lính đánh thuê lập tức bị oanh tạc, thi thể nằm rải rác khắp nơi trên mặt đất: “Thư Âm, phóng hỏa!”
Tâm trạng của Lâm Thư Âm có hơi kích động, đây là vụ giết người đầu tiên trong đời cô, hơn nữa còn là kiểu thảm sát có quy mô như này!
Ban đầu còn có hơi e dè, sau đó lại nghĩ đến cảnh mình bị bọn khốn nạn này bắt cóc một cách nhẫn tâm, nếu không nhờ có Diệp Vô Phong đến cứu, thì chắc chắn khó giữ được mạng sống. Sau khi nghiến răng một cái, ngón tay cô ấn vào nút bắn trên tay cầm, những viên đạn tàn nhẫn bắt đầu bắt đầu ‘thu hoạch’ sinh mạng của những tên lính đánh thuê đang chạy trốn tư phía trên đảo.
Nếu đám lính đánh thuê này rải rác trong rừng, Diệp Vô Phong rất khó để giết được bọn chúng. Nhưng bọn chúng lại không biết sống chết, khăng khăng tụ tập tại bãi đất trống giữa biển và đất bằng. Kết quả là tất cả đều trở thành mục tiêu sống, vốn dĩ không thể chạy trốn.
Năm phút trôi qua, Diệp Vô Phong đã tàn sát sạch sẽ hơn một trăm tên lính đánh thuê Hắc Điện trên đảo. Trên thuyền chở hàng còn có hơn chục tên lính đánh thuê khác, thi nhau cầm súng bắn trực thăng của Diệp Vô Phong. Trên trực thăng đã hết sạch tên lửa nhưng vẫn còn một viên đạn lửa, có điều Diệp Vô Phong muốn bắt sống Matsui Jiro nên có đạn lửa cũng vô dụng.
Diệp Vô Phong lái trực thăng đến gần thuyền hàng: “Thư Âm, bắn chết đám quỷ nhỏ khốn kiếp trên boong thuyền này đi, một tên cũng không được bỏ sót.”
Súng liên thanh trên trực thăng điên cuồng bắn phá, mười mấy tên lính đánh thuê trên boong thuyền cũng nhanh chóng bị tiêu diệt. Diệp Vô Phong điều khiển trực thăng đáp xuống boong thuyền: “Thư Âm, em theo sau anh, nhớ cẩn thận đề phòng. Anh đi bắt Matsui Jiro.”
Lúc trực thăng của hai người hạ cánh, lo lắng trên thuyền chở hàng nhất định vẫn còn sót lại vài tên phản động, Diệp Vô Phong không dám lơ là, tay cầm súng lục luôn luôn cảnh giác.
Thời điểm anh đẩy cửa khoang chứa hàng ra, một làn đạn bất ngờ bắt đến. Cơ thể Diệp Vô Phong lập tức co người lại lùi về sau, viên đạn đập trúng vào cửa khoang, tia lửa bắn ra khắp nơi.
Cùng lúc đó, Diệp Vô Phong vung tay bắn hai phát, xử lý nhanh gọn hai tên thủy thủ đang trốn trong góc tối.
Anh tìm liên tiếp ba căn phòng, cuối cùng cũng tìm thấy Matsui Jiro trong buồng lái của thuyền hàng. Vì Matsui Jiro bị gãy chân nghiêm trọng, nên hắn đang được điều trị bởi một bác sĩ quân y của quốc đảo. Matsui Jiro giật nảy mình khi nhìn thấy Diệp Vô Phong bước vào, định vươn tay ra chộp lấy khẩu súng thì Diệp Vô Phong đã một bước nhảy đến, vung tay một cái đánh Matsui Jiro ngất xỉu.
Tên quân y kia thấy tình hình không ổn, đang muốn chạy trốn thì đã bị Diệp Vô Phong nhấc tay bóp lấy cổ hắn, dùng sức vặn một cái. Cổ bị bóp gãy, quân y tắt thở.
Một tay cầm súng, một tay vác Matsui Jiro trở lại boong thuyền, Diệp Vô Phong trói Matsui Jiro trước rồi ném lên trực thăng. Tiếp đó anh tìm thấy một thùng xăng lớn trên boong thuyền, sau khi đổ đầy bình nhiên liệu cho trực thăng, nửa thùng còn lại anh tưới hết vào buồng lái của con thuyền.
“Thư Âm, chúng ta đi.”
Sau khi hai người lên trực thăng, Diệp Vô Phong điều khiển trực thăng bay lên không trung, rồi bắn quả đạn lửa cuối cùng xuống thuyền chở hàng.
Thuyền hàng bị bốc cháy ngay lập tức, kèm theo nhiều tiếng nổ là khói đen dày đặc cuồn cuộn, ngọn lửa bùng lên.
Một vài thủy thủ trốn trong cabin chạy ra ngoài khóc lóc thảm thiết, đang định nhảy xuống nước thoát thân nhưng lại bị súng liên thanh của trực thăng Vũ Trực xử lý nhanh gọn.
Lần này Diệp Vô Phong ra tay vô cùng tàn độc, quyết tâm giết hết đám lính đánh thuê Hắc Điện này. Anh muốn cả giới lính đánh thuê biết rằng, kẻ nào dám động đến nhà họ Lâm ở thành phố Tam Giang thì anh sẽ giết cả nhà kẻ đó!
Diệp Vô Phong lái chiếc trực thăng Vũ Trực này bay thẳng đến vùng biển của Trung Quốc, sau hai tiếng cuối cùng cũng thấy được vùng đất lâu ngày không gặp.
Lúc này trời vừa hửng sáng, tín hiệu điện thoại cũng đầy vạch, Lâm Thư Âm phát hiện điện thoại của mình và của Diệp Vô Phong có vô số cuộc gọi nhỡ. Từ lúc cô bị bắt đi đến giờ cũng đã qua mấy ngày rồi, gia đình chắc chắn lo lắng gần chết.
Lâm Thư Âm gọi điện cho ba mẹ trước tiên, sau khi điện thoại kết nối, Tả Tiểu Thanh nghe ra giọng nói của con gái, xúc động khóc lên: “Thư Âm, con vẫn còn sống? Con đang ở đâu, mẹ lo lắng muốn chết.”
Lâm Thư Âm nói: “Mẹ ơi, con không sao. Vô Phong cứu con ra rồi. Có điều bây giờ chúng con phải đến đồn công an xử lý một việc quan trọng. Sau khi xong xuôi thì con mới có thể về nhà được.”
Tả Tiểu Thanh vui mừng nói tin tức Lâm Thư Âm và Diệp Vô Phong trở về cho bà cụ biết, bà cụ vui vẻ cười đến mức các nếp nhăn trên mặt như nở ra.
Bà cụ biết rõ rằng Lâm Thư Âm sẽ không xảy ra chuyện gì, Diệp Vô Phong lại càng không. Hai đứa bọn nó mà xảy ra chuyện thì nhà họ Lâm sẽ tiêu đời ngay, không phải phá sản, mà là diệt vong!
“Tốt, tốt, quá tốt rồi. Ta biết đứa nhỏ Vô Phong này tuyệt đối đáng tin cậy mà!” Bà cụ nói liên tiếp hai từ “tốt”.
“Tiểu Thanh à, con và Lâm Vĩnh Quân mau đi chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn đi. Trưa hôm nay sẽ đón hai đứa nó về ăn.”
“Không thành vấn đề, con sẽ đi chuẩn bị ngay đây ạ.” Tả Tiểu Thanh và Lâm Vĩnh Quân phấn khởi rời đi.
Lâm Kiến Ba đứng bên cạnh mặt xám như tro tàn: “Cái gì? Diệp Vô Phong đã cứu Lâm Thư Âm về rồi? Làm sao có thể, thằng nhóc này mưu trí như thần. Hai đứa nó mà trở về thì sau này sao mình có thể sống yên ổn ở nhà họ Lâm được chứ?” Lâm Kiến Ba lặng lẽ lui về nhà cũ của nhà họ Lâm.
“Tam Gia, Diệp Vô Phong trở về rồi.” Lâm Kiến Ba gọi điện cho Mạc Tam Gia.
Mạc Tâm Gia vô cùng hoảng hốt, bởi vì ông ta biết, lần hành động này của đội lính đánh thuê Hắc Điện là đã cử đội lính đánh thuê tinh nhuệ nhất của quốc đảo đi. Lâm Thư Âm bị bắt cóc đến vùng biển quốc tế này là có hơn trăm tên lính đánh thuê canh giữ. Dù Diệp Vô Phong có ba đầu sáu tay cũng không có khả năng thành công cứu Lâm Thư Âm trở về được.