“Mau đứng lên! Đứa nhỏ ngốc, em còn nhỏ, còn phải tiếp tục đi học.” Diệp Vô Phong vội vàng nâng cô dậy, “Nơi này còn rất nguy hiểm, chúng ta tiếp tục đi về phía trước, em có thể đi được không?”
“Có thể.” Tuy rằng Đinh Thiến vừa mới bị Mộ Dung Tín làm nhục, nhưng cô thật sự đúng là một đứa trẻ kiên cường, hơn nữa, cô đã được Diệp Vô Phong ôm lâu như vậy, cảm thấy anh nhất định mệt muốn chết rồi.
Hai người đi được hơn một cây số, Diệp Vô Phong nhìn ra thể lực của Đinh Thiến đã chống đỡ hết nổi, sau khi xác nhận đã an toàn, gọi điện thoại cho Hàn Kỳ, bảo anh ta không cần bật đèn xe, lái xe qua đây đón.
“Cô ấy là?” Hàn Kỳ lái xe qua đèn tối om, lúc nhìn thấy cô gái nhỏ, lập tức kinh ngạc không thôi.
“Trở về rồi nói.” Diệp Vô Phong túm Đinh Thiến lên xe, Hàn Kỳ lập tức lái xe rời đi.
Diệp Vô Phong yên lặng ở trên xe soạn tin nhắn, kể lại ngắn gọn cuộc gặp gỡ Đinh Thiến với Lâm Thư Âm, cũng dặn dò cô, nhất định phải chăm sóc tốt cô bé đáng thương này.
Lâm Thư Âm vừa xem, lập tức nhắn lại: Yên tâm đi! Em sẽ chăm sóc tốt cô ấy.
Lúc Đinh Thiến nhìn thấy ba cô gái Lâm Thư Âm, Tiêu Tường và Bạch Nhạn Phỉ, sợ tới mức co rụt lại ở một bên không dám nói lời nào.
Rốt cuộc vẫn là Tiêu Tường đã từng sống một cuộc sống nghèo khổ, ngay sau đó ôn tồn lời nói nhỏ nhẹ mà gỡ bỏ chướng ngại tâm lý của Đinh Thiến, thế mới biết, cha mẹ Đinh Thiến bị đám đàn em của Mộ Dung Tín uy hiếp, liền phái Hàn Kỳ, đón cha mẹ Đinh Thiến qua đây.
Sau khi cả nhà đoàn tụ, ai cũng khóc.
Diệp Vô Phong nói: “Bây giờ cả nhà Đinh Thiến không thể tùy tiện lộ diện, nếu không có thể Mộ Dung thế gia sẽ trả thù. Thư Âm, phiền em giúp bọn họ sắp xếp một chút nhé! Chờ khi sóng gió qua đi, sau đó nghĩ cách giúp Đinh Thiến sắp xếp một trường học để đi học.”
“Vâng.” Lâm Thư Âm gật đầu, dắt theo Đinh Thiến đi tắm rửa thay quần áo.
Tiêu Tường đi vào phòng Diệp Vô Phong: “Ngài Diệp, anh ở trang viên Mộ Dung thế gia, rốt cuộc làm cái gì?”
Diệp Vô Phong kể lại đơn giản quá trình giết chết hai người trong gia đình Mộ Dung, Tiêu Tường nghe được mở to hai mắt: “Cái gì? Mộ Dung Nghĩa và Mộ Dung Tín đều đã chết? Lúc này toàn bộ Mộ Dung thế gia chắc hẳn đều chấn động! E rằng toàn bộ cảnh sát Hoa Hải, đều sẽ lập tức hành động! Cho nên, Đinh Thiến tuyệt đối không thể lộ diện! Phải đưa về trụ sở công ty Hoa Cường qua đêm! Còn nữa, anh phải có chứng cứ không ở hiện trường, nếu không anh sẽ phạm vào tội giết người!”
“Ừm, cô đi sắp xếp một chút đi.” Diệp Vô Phong gật gật đầu với Tiêu Tường.
“Vâng.” Tiêu Tường rất dứt khoát, đồng ý một tiếng, xoay người đi ra ngoài, bắt đầu nghĩ cách thao túng để theo dõi, để Diệp Vô Phong thoạt nhìn vẫn luôn đang ở công ty Hoa Cường, buổi tối căn bản không đi ra ngoài.
“Giết người rồi! Giết người rồi!” Một tiếng tiếng thét chói tai của một người phụ nữ vô cùng hoảng sợ, cắt ngang bầu trời đêm của trang viên Mộ Dung thế gia.
Bát Tí Hải Thần là thần hộ mệnh của Mộ Dung thế gia, sau khi nghe thấy âm thanh như vậy, là người đầu tiên xuất hiện ở trên nóc nhà nơi cao nhất của trang viên, hắn lạnh giọng quát: “Là kẻ nào? Dám can đảm đến Mộ Dung thế gia làm loạn? Bát Tí Hải Thần ở đây, xuất hiện ra đây!”
Đội ngũ tuần tra, lập tức có người chạy tới: “Ông Hải Thần! Không phát hiện kẻ địch!Nhưng, cậu hai cậu ấy…Đã chết.”
“Cái gì? Mộ Dung Nghĩa? Các ngươi là nói, Mộ Dung Nghĩa, hắn đã chết?” Bát Tí Hải Thần sao có thể tin được?
Đội viên tuần tra kia chỉ cảm thấy hoa mắt, Bát Tí Hải Thần như một con con chim lớn, từ nóc nhà bay vút xuống, tới trước mắt hắn, túm cổ áo hắn lên: “Nói! Rốt cuộc chuyện là như thế nào?”
“Bà hai! Tiếng hét vừa rồi, là bà hai kêu! Bà ấy nói, cậu hai đã chết! Tôi tới để báo tin.” Đội viên tuần tra kia vội vàng giải thích.
Vèo! Trong cơn phẫn nộ Bát Tí Hải Thần, lập tức ném đội viên tuần tra kia văng ra hơn năm sau mét, sau đó bước chân như bay, đi đến chỗ Mộ Dung Nghĩa.
Đồng thời, Bát Tí Hải Thần vận khởi thần công, giương giọng hét lên: “Mọi người nghe rõ cho ta! Mỗi người thực hiện nhiệm vụ của mình, mọi người ở tại chỗ, không được làm loạn! Không được hoảng sợ! Ai dám chạy loạn, giết không tha!”
Giọng nói của Bát Tí Hải Thần, quanh quẩn ở trong trang viên Mộ Dung thế gia trong trời đêm, mỗi người đều cảm thấy, giống như đang nói ở bên tai mình, đặc biệt rõ ràng.
Đây là biểu hiện của thần công!
Mộ Dung Hào Giang, cũng phi thân đến, Bát Tí Hải Thần vừa đến tầng hai tiểu viện của Mộ Dung Nghĩa, Mộ Dung Hào Giang liền đến: “Nghĩa nhi… Con làm sao vậy? Con xảy ra chuyện gì vậy chứ?”
Vèo! Bát Tí Hải Thần nắm lấy bả vai của Mộ Dung Hào Giang: “Chủ nhân, người không được đi vào! Tôi vào trước xem xét một chút rồi nói.”
Hắn lập tức căn dặn thiết lôi nghe tin rồi tới: “Đỡ lấy chủ nhân!”
Lúc này Mộ Dung Nhân và Mộ Dung Lễ cũng tới rồi, lập tức đỡ Mộ Dung Hào Giang: “Cha, cha đừng vội, em hai em ấy sẽ không có việc gì.”
Mộ Dung Lễ gật đầu nói: “Đúng vậy! Cha, anh hai anh ấy võ công cao cường, cho dù là thần tiên đại la, cũng không thể nào giết anh ấy ở đây! Cha nhất định đừng lo lắng, đừng nóng vội rồi hại thân mình. Có sư phó ở đây, nhất định có thể cứu sống anh hai trở lại.”
Bát Tí Hải Thần đã nhìn thấy Mộ Dung Nghĩa, nếu nghe được những lời này của Mộ Dung Lễ, nhất định sẽ mắng té tát: Thứ chết tiệt! Đầu óc đều đã đập thành dưa hấu, sao tôi có thể cứu sống chứ?
Trong ngực Bát Tí Hải Thần như có một hòn đá khổng lồ đè ép, hắn yên lặng che phần đầy của Mộ Dung Nghĩa lại, xoay người đi ra, khi nhìn thấy biểu cảm nôn nóng của Mộ Dung Hào Giang, Bát Tí Hải Thần buồn bã lắc đầu: “Chủ nhân, xin hãy nén bi thương.”