Anh không để ý đến Tư Đồ Thú Thiên, bước vài bước đến chỗ Bạch Nhạn Phi kiểm tra vết thương của cô ấy. Thấy Diệp Vô Phong đi đến, trong lòng cô ấy vô cùng vui mừng, cực kỳ xúc động, suýt chút nữa lại rơi vào hôn mê, cố hết sức lực nói với anh: “Anh đến là tốt rồi. Tôi không sao cả! Hãy bảo vệ Thư Âm, đừng để lão già này chạy thoát!”
Diệp Vô Phong xem qua vết thương của cô ấy, thấy cũng không có gì nguy hiểm đến tính mạng nên cũng cảm thấy yên tâm hơn. Anh vẫy vẫy tay ý bảo Tiết Phi đến chăm sóc cho cô ấy, còn bản thân thì đứng dậy để có thể chuyên tâm đối phó vối tên Tư Đồ Thú Thiên này.
Lâm Thư Âm vốn dĩ đang trốn ở một đám cây xanh, nhìn thấy Diệp Vô Phong xuất hiện nên phấn khích nhảy ra, từ đằng xa nhảy cẫng lên gọi: “Vô Phong, cuối cùng thì anh cũng đến rồi, anh mau đập cho tên đồi bại ấy một trận đi!” Cô không biết võ thuật, cũng không biết đối thủ trước mặt mạnh mẽ hung hãn đến mức nào, nhưng cô tin tưởng người đàn ông của mình chính là người mạnh nhất!
Tư Đồ Thú Thiên lại hăm hở nhận xét sức mạnh của đối thủ, ông ta cẩn thận ước chừng trình độ võ thuật của Diệp Vô Phong, nhưng ông ta cảm thấy hơi thở của đối phương dường như có mà như không, chỉ trong một thoáng chốc thế này thì không thể đánh giá chính xác trình độ võ thuật của anh. Đến lúc này, không thể đánh giá đối thủ được nữa, ông ta chỉ có thể lạnh lùng nói: “Thì ra mày chính là Diệp Vô Phong à! Được lắm, đỡ tốn công tao phải đi tìm, mau đến đây chịu chết đi!”
Diệp Vô Phong mỉm cười: “Tư Đồ Thú Thiên, lớn tiếng như vậy, không sợ đứt lưỡi sao? Ông có thể đánh thắng tôi sao? Lớn từng này tuổi rồi còn không biết xấu hổ!”
Tư Đồ Thú Thiên vốn dĩ đã sẵn sàng đối phó với đối thủ, nhưng không ngờ anh lại bày ra một bộ mặt tươi cười hi hi ha ha giống như là hoàn toàn không coi bản thân ông ta ra gì cả. Điều này làm cho trong lòng ông ta sinh ra một chút nghi ngờ, người thiếu niên ung dung trước mặt mình có phải là Diệp Vô Phong hay không?
Long môn tư lệnh Diệp Vô Phong, nổi tiếng khắp nơi, nhưng Tư Đồ Thú Thiên cũng mới chỉ biết đến anh qua một số tài liệu chứ cũng chưa từng gặp mặt qua người thật. Nghe nói người này khi xuất hiện ra mặt thường thích mặc một bộ trang phục màu đen, mặt trên có thêu hình một con rồng. Bộ trang phục con rồng ấy chính là một bảo bối có giá trị vô cùng lớn, dao súng không phá được, lửa nước cũng không hủy được!
Nhưng người đàn ông trẻ tuổi đang trơ mắt nhìn tùy tiện đứng đó, bộ dáng cà lơ phất phơ giống như đang đi dạo ngoài chợ vậy, trang phục trên người nhàn nhã, căn bản cũng không có hoa văn hình rồng trên đó. Đây có phải là Diệp Vô Phong không? Lệnh của Diêm Vương ghi rõ là phải giết chết Long môn tư lệnh?
Lúc này, mấy tên thuộc hạ kia của Tư Đồ Thú Thiên, cái gọi là Địa Sát Ngũ Tinh từ trong rừng rậm đi ra. Hiện tại mục tiêu bọn họ muốn giết đã xuất hiện rồi, bọn họ cũng không cần thiết phải ẩn trốn nữa.
Triệu Thiên Sư cách Tư Đồ Thú Thiên gần nhất, anh ta nịnh nọt ông ta: “Huấn luyện viên, tôi thấy tên nhóc này cũng chẳng có gì tài giỏi cả, ông cứ nghỉ ngơi một lát đi, tôi sẽ tóm cổ hắn cho.”
Tư Đồ Thú Thiên không dám sơ suất: “Triệu Thiên Sư, các cậu đứng bao vây xung quanh ngay tại chỗ đó để ngăn không cho cậu ta chạy trốn, tôi muốn tự tay mình bắt lấy cậu ta!” Khi nói chuyện một nửa bên mặt của ông ta run rẩy một hổi theo cả cơ thể, ông ta lại dùng tay trái buộc cánh tay áo bên phải lại, cố định nó ở bên hông, cài cửa lại.
Diệp Vô Phong nhìn cánh tay bị thương của ông ta, thở dài nói: “Tư Đồ Thú Thiên, vốn dĩ tôi cũng muốn đánh nhau với ông một trận ra trò, nhưng mà, nhìn cánh tay này của ông có vẻ không tiện cho lắm, bây giờ đánh mà tôi thắng ông thì cũng chẳng có gì là vinh dự cả. Đánh chết ông, ông cũng sẽ không chịu phục. Hay là như vậy đi, bây giờ ông cứ chạy trốn khỏi đây đi, chờ khi nào dưỡng thương xong, chúng ta sẽ đấu với nhau thêm lần nữa.”
“Nhóc con! Đừng có nằm mơ.” Tư Đồ Thú Thiên một tay ôm ngực, nhìn chằm chằm Diệp Vô Phong, đồng tử của ông ta dần dần co lại: “Lão già tao cho dù một cánh tay này có bị phế đi, nhưng để mà dạy dỗ loại người nhỏ bé như mày vẫn còn dư sức!”
Ông ta cũng thực sự là không hề sợ hãi, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm luyện võ, tinh thần của một người võ sư đỉnh cao thực sự là sẽ không bao giờ để Diệp Vô Phong vào trong mắt. Hai chân đang đứng yên, đột nhiên ông ta hít một hơi thật sâu, vận động làm cho khí lực toàn cơ thể chuyển động.
Lần này ông ta đã sử dụng toàn bộ nội lực của mình, toàn thân thở gấp nhanh như gió, lại vừa nóng ran như bị nham thạch sôi sùng sục rót vào, sức nóng dâng trào, ông ta dường như có ý định ra tay sẽ lập tức thiêu đốt người thiếu niên kia.
Đám người Triệu Thiên Sư đứng bên cạnh ông ta cũng nhìn ra điều đó nên đồng loạt phấn khích đứng lên, cảm thấy như chính mặt mình cũng đang nóng lên, bọn họ chưa từng thấy huấn luyện viên tức giận kinh khủng đến mức đó bao giờ cả nên theo bản năng bọn họ cũng lùi lại ba bước về phía sau.
Tư Đồ Thú Thiên nghiến từng bước chân về phía trước, đến gần chỗ của Diệp Vô Phong. Anh cũng dần cảm nhận được nội lực đang nóng cháy của ông ta, trong lòng cũng ngầm thán phục: “Lão già này quả nhiên cũng không hề đơn giản! Có thể thấy Bạch Nhạn Phi vừa rồi sống chết đánh nhau với ông ta, chắc chắn là phải chịu rất nhiều áp lực. Hầy, thế mà vẫn còn có thể làm cho ông ta bị gãy một cánh tay, cô ấy thật sự cũng liều mạng quá đi mà!”
Nhìn thấy Diệp Vô Phong đã tiến vào phạm vi tấn công của mình, ông ta bỗng nhiên dồn sức gào to một tiếng, ra tay vô cùng chuẩn xác, vừa xuất chiêu đã là một chiêu thức chết người, “Long bá thế giới”! Ông ta biết bản thân mình bị thương một bên cánh tay nên không nên đánh lâu dài, phải một phát đánh hạ đối phương mới là tốt nhất.
Lòng bàn tay của ông ta chém một đường chéo từ trên xuống dưới, trên không trung đột nhiên xuất hiện một trận lốc xoáy cuồn cuộn, thậm chí còn mơ hồ có cả tiếng sấm sét nổ mạnh, cảnh tượng giống như là một con rồng cuộn mình, ông ta nhắm thẳng vào mặt Diệp Vô Phong, ông ta đã dùng đến chín phần sức lực.
Tóc của Diệp Vô Phong bị gió của ông ta thổi bay hỗn độn, nhưng trong lòng anh thì không hề rối loạn. Chờ khi lực đánh của đối phương đã đến sát mặt mình, dường như chỉ còn cách có mười centimet, bây giờ chính là lúc đối phương không thể thay đổi chiêu thức nữa, anh mới đột nhiên hét lớn một tiếng: “Chiêu thẳng đến Hoàng Long”!
Một đường nắm đấm này có anh nhìn thì rất đơn giản, chẳng qua chỉ là một hướng đấm thẳng. Nhưng theo lý thuyết của môn quyền anh, đây đúng là được gọi là “dùng thẳng bẻ ngang”, đối thủ dùng cách đánh theo đường chéo, nhìn khí thế có vẻ dữ dội nhưng tốc độ lại rất chậm chạp. Cách đánh thẳng của Diệp Vô Phong mặc dù đánh sau nhưng lại chạm đến mục tiêu trước, lại nhắm đúng vào cánh tay đang buộc bên hông của ông ta.
Nói cách khác thì là khi mà nắm đấm của ông ta còn chưa chạm đến mặt của Diệp Vô Phong thì nắm đấm của anh ra sau nhưng đã đánh trúng vào cánh tay bên hông của ông ta. Chỗ đó vốn dĩ chính là điểm yếu nhất của ông ta, dường như là không có khả năng đánh trả lại. Một lần nữa bị tác dụng lực mạnh lên, cánh tay này của Tư Đồ Thú Thiên có lẽ đã bị đánh gãy thành từng đoạn mất rồi.
Tư Đồ Thú Thiên vô hùng kinh sợ, đến lúc này mới thực sự ý thức được kỹ thuật của người đàn ông trẻ tuổi này quả nhiên không hề tầm thường chút nào. Ông ta không dám tiếp tục ra đòn nữa, thu người lại ngồi chồm hổm trên mặt đất, đây chính là chiêu thức phòng thủ gọi là “Long bàn rình mồi”!
Ông ta vốn dĩ là dùng bàn tay chém chéo xuống phía dưới, đột nhiên lại thu khuỷu tay lại, cánh tay bị buộc lại đẩy Diệp Vô Phong ra, hơn nữa ông ta còn dùng khuỷu tay để tấn công tạo cho ông ta một chiêu thức đánh nữa. Sức chiến đấu của Tư Đồ Thú Thiên này quả là không hổ danh là một vị võ sư có cấp bậc đỉnh cao.
Hoàn cảnh càng nguy cấp càng có thể kích thích kỹ năng đặc biệt của ông ta. Ông ta là một huấn luyện viên cũng không phải chỉ là tin đồn thất thiệt mà là thực sự có tài. Địa Sát Ngũ Tinh đứng bên cạnh quan sát hai người vật lộn với nhau mà mắt trợn mồm há hốc hết với nhau, không quên liên tục hô “hay lắm”.
Diệp Vô Phong quan sát đối phương một tay khua ngang “Xé mây chặt núi”, anh vươn một tay ra chống đỡ, cau đó cơ thể dùng lực tung bay nhẹ nhàng giống như một con diều trong gió, nhẹ nhàng phóng khoáng, lùi ra xa hai ba mét, còn quát một tiếng: “Được lắm! Lão già này không hề đơn giản nha! Đến đây!”
Tư Đồ Thú Thiên cẩn thận suy nghĩ một hồi, người đàn ông trẻ này vốn dĩ là có cùng thực lực tương đương với ông ta, bây giờ ông ta lại đang bị thương một cánh tay mà lại cùng đánh nhau với anh thì thật là không phải đang tự rước khổ vào thân hay sao? Nghĩ đến đây, ông ta thu cơ thể lại, dùng hai chân liên tiếp tấn công, ông ta muốn đấu chân với Diệp Vô Phong một trận xem sao.
“Lốc xoáy chân rồng” Tư Đồ Thú Thiên nằm sấp cơ thể xuống, hai chân của ông ta liên tục đá ra, hai chân ông ta mãnh liệt đạp vào các khớp ngón tay của Diệp Vô Phong. Sức lực trên hai chân của ông ta vốn mạnh mẽ hơn ở nắm đấm tay, liên tục quét đến người Diệp Vô Phong giống như hai thanh búa lớn nhất định phải đập gãy hai chân của Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong nhìn thấy ông ta xông tới mạnh mẽ thì cũng không muốn đỡ đòn mà thu thân mình một cái rồi vù một cái nhảy lên giữa không trung, chiêu “Diều hâu đấu với thỏ” dùng để đánh đối thủ từ bên trên. Các cao thủ khi đánh nhau đều là phải nắm được điểm yếu của đối phương, lấy cái mạnh lấn át cái yếu. Diệp Vô Phong bây giờ chính là chỉ nhắm vào cánh tay phải viết văn đang bị thương của ông ta.
Thế nhưng Tư Đồ Thú Thiên cũng không hề tỏ ra sợ hãi chút nào, quát to một tiếng: “Mau tới đi!”. “Châm lửa đốt trời” Ông ta muốn giữ lấy hai cổ chân của Diệp Vô Phong rồi sau đó sẽ dùng lực quăng anh văng ra xa. Tay ông ta vừa mới chạm tới một bên chân của anh, cả người Diệp Vô Phong lại bỗng dưng như một con cá chạch, đột nhiên không thấy anh ở đâu nữa.