Inh ỏi…đèn xe cảnh sát đang ẩn hiện dưới núi, xe cảnh sát đã tới rồi, lúc này trời cũng vừa hừng sáng.
Đội trưởng Quách dẫn đầu hàng chục cảnh sát, dọc theo con đường núi hẹp mà leo lên trên.
Hàng chục đèn pin đang liên tục chiếu sáng.
Trong lòng Tiêu Sắc thấy thấp thỏm nói: “Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Diệp Vô Phong nói: “Vứt Mộ Dung Trí xuống vách núi trước, đừng quan tâm đến những người khác. Còn lại cứ đổ hết trách nhiệm cho tôi.”
“Cái gì?” Tiêu Sắc lập tức lắc đầu: “Anh sẽ bị xử bắn đó!”
Diệp Vô Phong nói: “Lần này, chính là trận đánh để tạo dựng uy thế của chị đại Tiêu của cô. Cho dù phạm pháp, chúng ta cũng phải chấp nhận. Tuy nhiên, cảnh sát không thể làm gì tôi, mọi người đừng lo lắng.”
“Không thể làm gì anh? Ở đây ít nhất có mười mấy mạng người đấy.” Tiểu Cường thấp giọng nói: “Anh Diệp, hay là cứ để cho Tiêu Ngưu Nhi gánh tội, chúng ta sẽ đẩy hết mọi chuyện cho cậu ấy, tôi sẽ nói chuyện với cậu ấy.”
“Không!” Diệp Vô Phong kéo cô ta lại, đi đến chỗ Lâm Tiểu Lương: “Tiết Phi, Tiêu Ngưu Nhi, hãy nghe tôi nói, cảnh sát tới thì hãy nói toàn bộ mọi chuyện là do Diệp Vô Phong tôi làm, không liên quan gì đến các người.”
“Hả? Không được!” Tiết Phi cùng Tiêu Ngưu Nhi liền lắc đầu.
“Không có thời gian giải thích, cứ làm theo lời tôi nói! Đây là mệnh lệnh!” Diệp Vô Phong mở mắt to nhìn hai người ra, vỗ vai hai người họ, “Cứ làm như thế! ”
“Nhưng mà…” Tiêu Ngưu Nhi không thể hiểu được.
Tiêu Sắc còn chưa lên tiếng thì tiếng bước chân lộn xộn đã vang lên, cảnh sát đã đến nơi.
“Bọn côn đồ bên trong nghe đây, lập tức chịu trói, nếu không, chúng tôi sẽ bắn chết các người ngay tại chỗ!” Quách Vạn Phúc ra lệnh cho mọi người hét lên.
“Đội trưởng Quách, chúng tôi đầu hàng! Vào đi! Chúng tôi sẽ không chống trả đâu.” Diệp Vô Phong cao giọng mà nói to: “Tôi đã giết hết những người ở đây, cũng không liên quan gì đến những người khác.”
“Tôi…” Tiêu Ngưu muốn nói, nhưng Tiêu Sắc che miệng lại, nói nhỏ với anh: “Tin tưởng anh Diệp đi.”
Tiết Phi cũng thấp giọng nhắc nhở: “Đúng vậy, làm theo lời của anh Diệp đi!”
“Hai tay ôm đầu, quay mặt vào tường và ngồi xổm xuống!” Các cảnh sát hét lớn, chĩa súng về phía bốn người Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong liếc nhìn Tiềm Lôi Tử: “Đạo sĩ Tiềm Lôi Tử, ông cũng là người trong giang hồ. Chắc cũng biết phải làm sao trong tình huống này rồi chứ?”
Tiềm Lôi Tử thầm thở dài trong lòng, cuộc tàn sát của Diệp Vô Phong, cũng tính là khá triệt để, ít nhất thì ông ta có thể trở thành chủ của đạo quan rồi.
Nhưng nhìn thấy những người cùng phái chết thảm, trong lòng ông ta cũng buồn bực, hừ một tiếng mà nói: “Diệp Vô Phong, cậu giết nhiều người của Tiềm Long Quan như vậy, nhất định phải bị pháp luật trừng trị!”
Diệp Vô Phong nói: “Đội trưởng Quách, tôi nói lại lần nữa, những người này đều là do tôi giết. Những người khách đều không nhúng tay vào.”
“Đều là cậu giết à? Có ma mới tin cậu! Diệp Vô Phong, giờ cậu là là nghi phạm giết người, thành thật chút cho tôi! Đừng có mà nói nhảm! Ngồi xổm xuống! Nếu không tôi sẽ bắn đấy!” Quách Vạn Phú quả thực rất tức giận, sao tên nhóc này lại giết chết nhiều người như thế này? Đây chính là một vụ án chấn động đấy! Tiềm Long Quan máu chảy thành sông rồi! Tên này có chết trăm lần, cũng không có gì sai.
Quách Vạn Phúc nhìn thấy Diệp Vô Phong dám giết nhiều người như vậy, liền ước gì có thể bắn chết anh tại chỗ!
Vì vậy, ông ta không hề khách khí với với Diệp Vô Phong, cứ như là đối với một đứa trẻ hư, thô bạo mà đơn giản: “Diệp Vô Phong, lăn ra đây!”
Diệp Vô Phong chậm rãi đứng lên, đương nhiên sẽ không cho Quách Vạn Phú có lý do bắn chết mình tại chỗ, nhưng là trong lời nói có chút ấm ức: “Đội trưởng Quách, anh muốn tôi lăn ra ngoài, nhưng tôi thật sự không biết làm sao lăn ra ngoài? Hay anh làm mẫu cho tôi đi.”
Quách Vạn Phúc cả giận, cạch một tiếng tháo chốt an toàn: “Vãi! Giết nhiều người như vậy, còn dám ngang ngược trước mặt tôi, có tin tôi bắn chết cậu tại chỗ không?”
Diệp Vô Phong nhìn thẳng vào họng súng của Quách Vạn Phúc: “Cho dù tôi là tội phạm, chỉ cần tôi không chống đối, đội trưởng Quách, anh sẽ không có quyền bắn tôi! Anh có tin chỉ cần anh nổ súng thì tôi có thể giết hết đám bọn họ không? ”
Mặc dù Quách Vạn Phúc đang tức giận bừng bừng nhưng anh ta thực sự không dám bắn Diệp Vô Phong, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Diệp Vô Phong nói: “Thằng nhóc, cứng đầu hả? Chờ đến đồn cảnh sát, tôi không tin cậu vẫn còn cứng đầu được đâu.”
Chị em Tiêu Sắc và Tiết Phi liền lo lắng sau khi nghe điều này.
Diệp Vô Phong nói: “Đội trưởng Quách, tôi không yêu cầu gì khác. Anh chỉ cần xử lý tôi theo thủ tục pháp lý bình thường. Tuy nhiên, nếu anh cố tình vi phạm pháp luật và muốn tra tấn ép tội, thì tôi sẽ không đồng ý.”
“Còng tay, dẫn đi!” Quách Vạn Phúc tức giận hét lên.
Một cảnh sát ở bên cạnh thấp giọng hỏi: “Đội trưởng Quách, có cần bắt cả mấy người tình nghi khác không?”
Quách Vạn Phúc gật đầu: “Đúng! Dẫn đi hết!”
Khi sắp bị đưa lên xe cảnh sát, Tiêu Sắc nháy mắt với Tiêu Ngưu Nhi và Tiết Phi, ý là hãy nhớ lời dặn của anh Diệp!
“Đội trưởng Quách, Diệp Vô Phong nhận hết rồi, nói đám người này đều do cậu ta giết.” Vài giờ sau, một cảnh sát trẻ đến báo cho Quách Vạn Phúc: “Ba người kia thì chết cũng không mở miệng.”
“Chết cũng không mở miệng? Là có ý gì hả?” Quách Vạn Phúc nghi ngờ hỏi.
“Ba người kia, nghiến chặt răng, không nói cái gì hết.”
“Dùng chút thủ đoạn đi!” Quách Vạn Phúc tức giận hét lên: “Tôi không tin, kẻ giết người phạm tội ở chỗ bọn chúng, mà lại không trị được bọn chúng sao? »
“Nhưng mà, Quách đội ngũ, nếu như dùng chút thủ đoạn, chúng ta sẽ bị nghi ngờ phạm pháp. Hiện tại cả nước đang chấn chỉnh vấn đề quy tắc thẩm vấn của cảnh sát, chúng ta không thể đi ngược chỉ thị được.”
Quách Vạn Phúc nói: “Được thôi, chúng ta không dùng những thủ đoạn khác! Nhưng mà, có thể giam bọn chúng lại, ít nhất 72 giờ, hãy thẩm vấn liên tục cho tôi! Thẩm vấn cho đến khi họ sụp đổ thì thôi!”
“Vâng!”
Tiềm Long Quan gặp tai nạn lớn như vậy, cho dù cảnh sát muốn bưng bít tin tức thì cũng không thể.
Mặc dù hôm đó các du khác đều tỏ ra sợ hãi nhưng nhiều người đã chụp lại cảnh tượng này và thậm chí đăng tải lên mạng.
Kết quả là vụ thảm án số 1116 của Tiềm Long Quan đã trở thành một vụ án lớn gây chấn động cả nước. Các quan chức cấp cao của thành phố Hoa Hải ngay lập tức đưa ra chỉ thị cho Sở Công an thành phố Hoa Hải: Chúng ta cần phải nghiêm túc phá vụ án này và cố gắng kết thúc vụ án trong vòng mười ngày! Và phải báo cáo kết quả vụ việc lên cấp trên.
Áp lực của Quách Vạn Phúc rất lớn, trong hoàn cảnh như vậy, Diệp Vô Phong và những người khác thực sự rất khó đối phó! Nếu cả mười ngày bọn họ đều cứ như vậy thì biết ăn nói thể nào với cấp trên đây?
Lãnh đạo của thành phố Hoa Hải, bất ngờ nhận được một cuộc gọi: “Bí thư Kỳ, tôi là Lãnh Thiệu Dương từ quân khu Hoa Hải.”
“Hả, Tư lệnh Lãnh?” Bí thư Kỳ là Cục trưởng Cục Chính trị của quân khu Hoa Hải, chắc chắn biết thân phận của Lãnh Thiệu Dương.
Lãnh Thiệu Dương nói: “Bí thư Kỳ, tôi đã nhận được lệnh từ cấp trên, yêu cầu Công an Hoa Hải các anh thả bốn người Diệp Vô Phong ra ngay lập tức.”
“Thả ra? Tư lệnh Lãnh, tôi không nghe sai đấy chứ? Làm sao mà cấp trên có thể ra mệnh lệnh như vậy được?” Bí thư Kỳ không cam tâm. Thảm kịch Tiềm Long Quan đã ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng của Hoa Hải! Dù là trong suy nghĩ của ông ta, cho dù ai cầu xin đi nữa đều không được!”
Tuy nhiên, tính cách của tư lệnh Lãnh này ông ta cũng hiểu rất rõ, ông ta chính là một người ngay thẳng và quyết đoán, luôn tuân theo các nguyên tắc! Nếu không, ông ta sẽ không trở thành Tư lệnh quân khu Hoa Hải được! Và có tư cách là một trung tướng trong vùng hải quân Trung Quốc!