Nhưng mà, người bị chém thành hai, không phải là Diệp Vô Phong, mà là người vừa nãy bị đánh ngã Lý Quốc Báo. Sau đó hắn lại bị Diệp Vô Phong đánh cho choáng váng mặt mày, đành phải chậm chạp từ từ đứng lên, thì lại bị anh cầm ngay một mắt cá chân mà ném qua, dừng lại ngay trước mặt mình, liền bị Tử Cung Mỹ Địch một đao chém làm hai.
Nửa thân trên của Lý Quốc Báo bay đi, vừa hay rơi vào trong tay của Tử Cung Tiểu Xuyên, người này sau khi bị cái vật này đột nhiên bay đến, vô cùng sợ hãi đến kinh hồn bạt vía, liền hét lớn lên, nhất thời lại không biết làm gì. Nhưng Diệp Vô Phong lại bắt trúng thời cơ, liền lộn người xuống xoay tròn góc, dùng một chân từ trên sàn đá tới.
Tử Cung Tiểu Xuyên vốn dĩ cơ thể đã bị thương, cho nên bây giờ không thể nào né tránh được, tức khí bên trong mà kêu lên một tiếng, cơ thể thì bị đá bay đi, một đường vòng cung, lại bị đá bay từ đỉnh tòa nhà xuống lần nữa.
Nghe thấy tiếng kêu, Văn Tam Đa thì cũng phát hiện bên mình đã mất thêm hai chiến tướng rồi. Tình hình hiện giờ đối với bọn họ mà nói đã vô cùng bất lợi, anh ta liền huýt sáo một tiếng, gọi Tử Cung Mỹ Địch trở lại mà nói: “Chúng ta về trước!”
Tử Cung Mỹ Địch cũng lo lắng cho vết thương của em trai, gác Diệp Vô Phong sang một bên, nhảy đến phía trước vào trong sân, liền nhìn thấy máu trên miệng và mũi của Tử Cung Tiểu Xuyên đang chảy ra, không biết là đã chết hay còn sống. Kẹp hắn dưới xương sườn rồi xoay người rời đi, ở bên kia Văn Tam Đa cũng nhún người vài cái, nhập vào lùm rừng cây nhỏ.
Diệp Vô Phong và Bạch Tinh Đồng không kịp đuổi theo những người này, liền vội vàng cấp cứu cho Tiểu Triệu đang bị thương, đưa anh ta lên xe cứu thương.
Nhìn những đồng đội đã hy sinh, Bạch Tinh Đồng liền rơi lệ: “Băng cướp này, quả thật vô cùng xảo quyệt, vậy mà lại thiết lập cạm bẫy. Diệp Vô Phong may mà anh đến kịp lúc, nếu không thì, tôi xong đời rồi.”
Diệp Vô Phong vỗ vai Bạch Tinh Đồng mà nói: “Bọn lính đánh thuê ác ma này dù sao cũng là do tôi dẫn đến, cái bọn phần tử xấu xa này, tôi sẽ sớm ngày truy quét sạch sẽ bọn chúng. Đội trưởng Bạch, bây giờ chúng ta trở về nghiên cứu kỹ càng chi tiết, nhóm băng đảng này tiếp theo sẽ làm gì. Tôi cho rằng, bọn chúng nhất định sẽ không bỏ cuộc, rất có khả năng sẽ còn nghĩ ra những cách khác để tiến hành báo thù.”
Ngày hôm sau.
Hai bố con Mã Chính Vinh và Mã Thiên Vũ đột nhiên xuất hiện tại thành phố Tam Giang, điều này đều nằm trong dự liệu của Diệp Vô Phong. Không lâu trước đây, Mã Thiên Vũ và Mạc Vân Sương đã tiến hành nghi thức đính hôn long trọng, hai nhà kết thành cuộc hôn nhân tốt đẹp.
Hiện nay, nhà họ Mạc gặp phải khủng hoảng, nhà họ Mã sao có thể khoanh tay đứng nhìn được?
Mã Chính Vinh lần này đến thành phố Tam Giang, chính là nhận được lời mời của con dâu tương lai Mạc Vân Sương. Mạc Vân Sương đã nói rất rõ ràng với Mã Chính Vinh, mô hình phát triển của thế giới ngầm ở thành phố Tam Giang. Giải thích và nói rõ tình cảnh khó khăn hiện tại bản thân và bố, hy vọng Mã Chính Vinh có thể đưa tay ra giúp đỡ bọn họ.
Mã Chính Vinh ở tỉnh thành, đối với chuyện của Diệp Vô Phong cũng vô cùng quan tâm chú ý, anh ta sinh ra đã tuyệt thế mạnh mẽ vô cùng, độc bá Tam Giang, được tôn là một nhân vật truyền kỳ, vậy người này có lai lịch thế nào? Còn nghe nói võ công của anh ta vượt qua cảnh giới tông sư rồi, đã tiến vào hàng cao thủ cấp thần. Quả thật là không thể hiểu nổi, anh ta hà cớ gì lại cam tâm bước vào cửa nhà họ Lâm để làm con rể chứ?
Bây giờ, Diệp Vô Phong mạnh mẽ xuất kích, áp chế nhà họ Mạc, hùng bá Tam Giang. Lời cầu cứu giúp đỡ của con dâu Mạc Vân Sương, Mã Chính Vinh trước khi đến đây cũng đã mở gấp một cuộc họp tại nhà riêng. Nhưng mà, người nhà họ Mã hầu hết đều hy vọng không xảy ra xung đột với Diệp Vô Phong, đặc biệt hơn là phải xảy ra chiến tranh.
Suy cho cùng nhà họ Mã có không ít người đều ở trong hai giới chính trị và quân đội, thì nên tránh chen chân vào thương giới và thế giới ngầm. Hơn nữa, Diệp Vô Phong chỉ ở Tam Giang hô phong hoán vũ, không hề có chút ảnh hưởng nào đến lợi ích của nhà họ Mã bọn họ cả.
Gia tộc không đồng ý khai chiến với Diệp Vô Phong, nhưng mà Mã Chính Vinh vẫn cảm thấy bản thân vẫn nên đến Tam Giang một chuyến, ông ta muốn giúp nhà họ Mạc hòa giải một chút với Diệp Vô Phong.
Lần đầu gặp mặt, ấn định tại phòng hội nghị Vip ở nhà hàng Ca Dao Phương Đông của nhà họ Mạc.
Đúng chín giờ sáng, Diệp Vô Phong dẫn theo hai người Mã Vũ và Hàn Kỳ đến khách sạn, bởi vì lần trước đã từng gặp Mã Chính Vinh một lần rồi, cho nên lần này cũng không cần giới thiệu. Sau khi hai người bắt tay nhau, Mã Chính Vinh bắt đầu vào vấn đề chính, nói về thành phố Tam Giang trong khoảng thời gian gần đây, hàng loạt chuyện đã phát sinh. Đặc biệt trọng điểm nói đến Lâm Thư Âm được lựa chọn làm chủ tịch kinh doanh, một nhà Đàm Cửu gặp phải ám sát.
Diệp Vô Phong hỏi: “Tổng giám đốc Mã, về việc này ông thấy thế nào?”
Mã Chính Vinh liền nói: “Mạc Tam Gia đã lớn tuổi, thời gian nắm giữ chức vụ chủ tịch kinh doanh ở thành phố Tam Giang cũng không còn nhiều nữa. Để ông ta lui về nghỉ ngơi cho tốt, không hẳn là không được. Lâm tổng Lâm Thư Âm trẻ trung đầy triển vọng, còn có một kỳ tài giúp đỡ như tổng giám đốc Diệp anh đây, nhất định có thể gánh vác đảm đương được. Đây là điều may mắn cho tất cả đồng nghiệp trong giới thương nghiệp ở Tam Giang này.”
“Nhưng mà, Mạc Tam Gia đã làm ở vị trí này rất nhiều năm rồi, không có công lao cũng có khổ lao. Ý của tôi là, nhà họ Mạc và nhà họ Lâm vì sao lại không thể hợp tác với nhau? Nếu như hai bên cùng mạnh mẽ liên thủ, cùng nhau khai phá cảng tàu Bích La Loan, tôi nghĩ đối với hai nhà mà nói, tuyệt đối là đôi bên cùng có lợi.”
Diệp Vô Phong lạnh lùng cười: “Tổng giám đốc Mã. Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, về việc này hoàn toàn không phải là chuyện mà tôi có thể kiểm soát được. Chủ yếu là xem quyết sách của chính phủ bên kia. Ngoài ra, ý của chính phủ, là muốn nhà họ Lâm chúng tôi và tỉnh thành nhà họ Bạch cùng nhau hợp tác. Nói về nguồn tài chính thì nhà họ Bạch chắn hẳn là hơn nhà họ Mạc rồi. Về việc này thì không cần bàn cãi chứ? Chính phủ hy vọng đem hình ảnh công trình giao cho những doanh nghiệp đáng tin cậy…”
Mạc Tam Gia tức đến xanh mặt, xen vào nói: “Diệp Vô Phong, ý của cậu chính là nói nhà họ Mạc chúng tôi không đáng tin sao?”
Diệp Vô Phong không vội mà thong thả nói: “Đánh chính diện thì đánh không lại liền hạ đao ám toán, cái loại dòng tộc này thì liệu có thể tin cậy được không?”
Mạc Tam Gia chỉ vào Diệp Vô Phong nói: “Cậu nói ai, là nói tôi sao?”
Diệp Vô Phong lại nói: “Tam gia, dựa vào ông đã hùng bá ở Tam Giang này bao nhiêu năm nay. Giang hồ chúng tôi có một câu rằng phải chấp nhận thay đổi đẻ mọi chuyện tốt đẹp hơn. Nhưng mà ông đã quên câu này một cách sạch sẽ, chỉ với một điểm này, ông đã không xứng hợp tác với tôi rồi.”
Diệp Vô Phong nói xong, liền đứng dậy mà nói với Mã Chính Vinh: “Tổng giám đốc Mã, công ty của tôi còn có việc, tôi đi đây!”
Nhìn Diệp Vô Phong rời đi, sắc mặt của Mã Chính Vinh liền chán chường khó coi nói: “Diệp Vô Phong người này, quả thật quá kiêu ngạo!”
Sau khi cuộc gặp gỡ kết thúc, Mã Chính Vinh quay trở về khách sạn nơi mình ở, lại cứ tức giận khó chịu suốt.
Mã Kim Thắng, nhân viên cấp dưới của Mã Chính Vinh nói: “Chú à, chuyện ngày hôm nay, cháu cảm thấy lý do khiến cho Diệp Vô Phong có thái độ ngang ngược hống hách như vậy, chủ yếu là do Mạc Tam Gia cũng ở đó, với trường hợp ở nơi công cộng như vậy anh ta sẽ không đồng ý cúi đầu. Con cho rằng, nếu như chúng ta đã thành tâm thành ý muốn nói chuyện với bọn họ, thì chú nên một mình nói chuyện riêng với Diệp Vô Phong thử.”
Mã Chính Vinh suy nghĩ nói: “Lời con nói cũng có lý. Nhưng mà, từ thái độ của Diệp Chính Phong hôm nay mà nghĩ, liệu anh ta có đồng ý nói chuyện riêng với ta không?”
Mã Kim Thắng nói: “Chú à. Cháu trai tình nguyện chạy giúp một chuyến, âm thầm trao đổi chút ý kiến với anh ta, xem xem anh ta có đồng ý gặp mặt nói chuyện riêng với chú hay không. Tốt nhất là có thể nói chuyện hòa hảo, nếu như anh ta không muốn gặp chú, vậy thì chúng ta lại nghĩ cách sau.”
Mã Chính Vinh nói: “Vậy được thôi, Kim Thắng con phải vất vả đi một chuyến rồi. Ta đợi tin tức của con.”
Mã Kim Thắng lập tức đi tìm Diệp Vô Phong, khi trời sắp tối, Mã Kim Thắng mang một bộ mặt vui mừng hớn hở trở về.
Mã Chính Vinh hỏi: “Diệp Vô Phong có thái độ như thế nào?”
Mã Kim Thắng nói: “Chú à. Diệp Vô Phong quả nhiên đúng như cháu đoán, anh ta rất chi là đồng ý kết giao làm bạn bè với nhà họ Mã chúng ta. Nhưng mà anh ta không muốn ở tại cuộc gặp mặt ngày hôm nay phải cúi đầu với bất kỳ ai. Anh ta nói với con, chỉ cần chú đồng ý chuyện anh ta làm lão đại ở thành phố Tam Giang này, thì những chuyện khác đều dễ nói chuyện. Chuyện cụ thể thì anh ta không có nói với con. Vì vậy, con đã hẹn với anh ta, đúng tám giờ tối nay, ở trong rừng cây hòe bên ngoài thành phố Tam Giang, xưởng đóng hộp Cường Lực, chú đích thân tới nói chuyện riêng với anh ta đi nha.”