Bặc…! Tay trái của Diệp Vô Phong bắt được cổ chân phải của đối thủ. Không một phút chậm trễ, liền ra tay vặn luôn. Dù cho bản thân đã đói lả nhưng khi bắt được chân của Tần Chí Dũng, bàn tay của Diệp Vô Phong liền như một cái kìm sắt kẹp chặt bàn chân của đối thủ. Chân bị giữ chặt khiến cho Tần Chí Dũng nhận ra rằng đối phương vẫn còn quá mạnh không có cách nào chống lại được. Bây giờ phải làm sao? Tần Chí Dũng nhanh như chớp lợi dụng hướng vặn cổ chân của Diệp Vô Phong, xoay người ba trăm sáu mươi độ. Đồng thời, chân phải thuận theo cảm giác, tung ngay một cú đá vào đầu của Diệp Vô Phong, tính rằng chưởng này được tung ta sẽ giải thoát được thế bất lợi của bản thân.
Diệp Vô Phong nhân lúc đối phương xoay người, nhanh chóng giơ cao chân phải của đối thủ. Sau đó tiếp tục thi triển công lực, giương tay ra phía sau, bụp! Tần Chí Dũng ngã trên mặt đất, một chân vẫn đang bị Diệp Vô Song nắm chặt. Diệp Vô Phong cúi người túm lấy thắt lưng của Tần Chí Dũng, lật úp đối thủ xuống. Hai tay Diệp Vô Phong nhấc bổng anh ta lên không trung, ném về phía cánh cửa phòng giam. Sau đó Diệp Vô Phong buông lỏng hai tay, thôi không nắm chặt chân của anh ta nữa. Tần Chí Dũng lê lát bò ngang trước mặt của Diệp Vô Phong. Một cú đấm được tung ra! Gáy của Tần Ch Dũng chịu phải cú đấm quá mạnh, lập tức rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.
Tiếp sau đó, Diệp Vô Phong chậm rãi xé chiếc áo quản giáo đang mặc trên người của Tần Chí Dũng ra thành từng dải, tết thành một sợi dây thừng. Sau đó dùng sợi dây vừa tết xong trói quắp hai tay của Tần Chí Dũng ra sau lưng, đồng thời trói hai chân anh ta lại với nhau. Diệp Vô Phong cứ lặng lẽ trói Tần Chí Dũng mà không gặp phải bất kỳ sự phản kháng nào. Sau khi làm xong mọi chuyện, Diệp Vô Phong lại tiếp tục co quắp trên giường, nhắm mắt thư giãn.
Trong thời gian giao đấu, tuyệt nghiên không bên nào lên tiếng. Các buồng giam xung quanh đều có thể nghe thấy mọi động tĩnh ở bên này. Nhưng ở trong trại giam này, không có ai quản chuyện ngủ nghỉ của phạm nhân. Diệp Vô Phong tiếp tục tu luyện trong yên tĩnh. Vừa qua được hơn nửa giờ đồng hồ, lại nghe thấy tiếng mở khóa lách cách và tiếng cót két mở cửa vang lên.
Không lâu sau đó, một tay quản giáo bước vào buồng giam số 109 phát hiện lớp cửa sắt bên trong đã khóa, không khỏi tò mò hỏi: “Anh Dũng! Mọi chuyện xong xuôi rồi chứ?”
Tay quản giáo khe khẽ bật đèn pin soi vào trong buồng, nhưng tuyệt nhiên không biết tình hình bên trong của phòng giam.
“Anh Dũng! Anh vẫn đang cầm chìa khóa của tôi đó! Anh ra đây mở cửa đi! Tôi không có chìa khóa nên không thể mở cửa!” Tay quản giáo hối thúc. Sau khi gọi liên tục hai ba tiếng, tay quản giáo cảm thấy có gì đó không ổn: “Anh Dũng! Anh Dũng! Trả lời tôi đi anh Dũng! Tên đó như thế nào rồi?”
“Đồng chí quản giáo! Anh Dũng của anh hiện đang ngủ!” Trong lời nói của Diệp Vô Phong pha chút mỉa mai.
“Diệp Vô Phong? Anh nói cái gì? Anh Dũng đang ngủ sao?” Tay quản giáo giật mình: “Diệp Vô Phong! Anh làm gì anh Dũng rồi?”
Diệp Vô Phong trả lời: “Tôi không làm gì anh ta! Chẳng qua là hiện tại anh ta đang ngủ say. À đúng rồi! Tôi yêu cầu sự có mặt của anh Bạch Tinh Đồng trong đội cảnh sát hình sự của thành phố thì tôi mới mở cửa. Bằng không, nếu người khác cưỡng ép mở cửa, tôi sẽ ngay lập tức giết chết ‘anh Dũng’.”
“Gì cơ? Anh… Anh đúng là một tên khủng bố!” Tay quản giáo tức giận: “Người đâu! Mau lại đây! Xảy ra chuyện rồi!”
Tay quản giáo hô vang vài tiếng khàn cả cổ, nhưng không có ai đáp lại. Anh ta nhớ lại rằng khu bên này của trại giam là do anh ta nhận nhiệm vụ trực ban. Anh ta bỏ mặc Tần Chí Dũng mà chạy đi mất. Thế là anh ta liều mạng chạy ra phía bên ngoài, đồng thời liên tục thổi còi báo động. Tuýt tuýt! Tiếng còi inh ỏi vang lên, xé toạc đi sự yên tĩnh của màn đêm. Hai người quản giáo khác đang ngồi trong phòng trực ban nghe thấy tiếng còi lập tức xách theo súng lục, nhanh chóng chạy tới.
“Sao vậy! Có chuyện gì rồi? Hồ Tiểu Dân! Anh thổi còi báo động có chuyện gì?”
Tay quản giáo đó tên là Hồ Tiểu Dân, hấp tấp nói: “Mau tới đây xem! Phòng 109 có chuyện rồi!”
“Rốt cuộc là chuyện gì? Phạm nhân tự sát hay sao? Hồ Tiểu Dân! Mày gặp phải cái quái gì mà không bình tĩnh được hả? Mày là một quản giáo lâu năm rồi cơ mà!” Hiển nhiên cấp bậc của hai tay quản giáo kia cao hơn Hồ Tiểu Dân.
Sau một hồi lúng túng, Hồ Tiểu Dân dẫn theo hay tay quản giáo trực ban tới trước cửa phòng số 109: “Tôi cũng không biết! Tôi… Anh Dũng vẫn ở trong này.”
“Hồ Tiểu Dân! Mày đúng là cái đồ ngu! Vẫn còn khóa anh Dũng ở trong này đúng không? Cái đầu mày bị làm sao á! Mau mau mở cửa cho anh Dũng ra ngoài là xong chuyện chứ sao!”
Nhưng trong phòng lại vọng ra tiếng nói của Diệp Vô Phong: “Không phải là do đầu óc của Hồ Tiểu Dân có vấn đề! Là do ‘anh Dũng’ của mấy người đầu óc quá kém, tự nhiên đóng cửa lại mới chết! Nhưng mà… Bây giờ tôi muốn nhìn thấy cô Bạch Tinh Đồng trong đội cảnh sát hình sự của thành phố thì mới mở cửa ra được. Nếu như các anh ép tôi mở cửa, tôi sẽ cho ‘anh Dũng’ của các anh ngủ dài dài!”
Xì! Ba tay quản giáo phía bên ngoài buông dõng thở dài. Anh Dũng là người như thế nào? Trong suy nghĩ của bọn họ, anh Dũng gần như vô địch thiên hạ. Trong cả cái tỉnh Phụng Thiên này, rất khó để tìm thấy một cao thủ có thể đối chọi lại với anh Dũng. Thế nhưng có vẻ như sau khi anh Dũng bước chân vào cái buồng giam này, bị một thằng cha đã đói ăn nửa ngày dạy dỗ cho một trận chẳng phải quá bất bình thường hay sao?
“Diệp Vô Phong! Anh đừng có mà đưa ra yêu sách! Anh Dũng bị làm sao rồi?” Hồ Tiểu Dân vô cùng lo lắng.
“Anh Dũng của các anh bị tôi trói chặt rồi! Tư thế này thật không được đẹp cho lắm!” Diệp Vô Phong ung dung nói tiếp: “Chẳng qua là hiện tại các anh muốn cứu anh ta ra ngoài, điều này không thể được. Tôi phải tận mắt nhìn thấy cô Bạch Tinh Đồng của đội cảnh sát hình sự thành phố thì mới thả anh ta ra được! Bằng không, ai cũng đừng hòng bước vào đây nửa bước.”
Ba người vừa nghe xong thật sự bị sốc nặng, có thể trói được anh Dũng, lại còn ung dung như vậy, tên này quả thật là một kẻ mạnh! Thật quá lợi hại!
Thế là Hồ Tiểu Dân gọi điện cho giám đốc trại giam: “Giám đốc Phương! Không hay rồi! Trại giam của chúng ta có chuyện rồi…”
“Đừng hấp tấp! Từ từ nói! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lúc này Phương Thụ Sơn với Phàn Lợi Quốc cộng thêm hai ả đào đang lên tận mây xanh lại bị Hồ Tiểu Dân chen ngang cuộc vui, trong lòng vô cùng bực dọc.
“Giám đốc Phương! Chuyện là như thế này! Anh Dũng đúng là đã đến trại giam của chúng ta. Sau đó thì…” Hồ Tiểu Dân trong lúc vội vàng, lời nói ấp úng nhưng vẫn nói được trọng tâm của sự việc rất rõ ràng.
“Cái gì? Anh Dũng bị tên đó trói chặt rồi sao? Sao có thể thế được?” Phương Thụ Sơn choáng váng: “Các anh còn không mau cứu người ra đi! Đồ ngu!”
Hồ Tiểu Dân trả lời: “Giám đốc Phương! Ông nghĩ xem! Đối phương có thể hạ gục rồi bắt trói anh Dũng một cách dễ dàng thì là một cao thủ mạnh tới mức nào? Chúng tôi không dám bước vào đó!”
“Cái con khỉ! Trong tay các anh không phải đang có súng hay sao? Lẽ nào anh ta còn dám chống cự?” Phương Thụ Sơn thịnh nộ.
“Không phải! Giám đốc Phương! Anh Dũng còn ở trong đó! Chúng tôi đứng ở ngoài này nổ súng, lỡ may anh Dũng bị trúng đạn thì làm sao?” Hồ Tiểu Dân cảm thấy khó xử.