Mục lục
Nghịch Tập Ở Rể - Diệp Vô Phong (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ở yên đây và đừng có di chuyển.” Diệp Vô Phong nói với Tiêu Thụ Nguyên, “Con trai của ông đã an toàn rồi.”

“Hả?” Tiêu Thụ Nguyên kinh ngạc vẫn chưa kịp hoàn hồn: “Con trai tôi? Nó bị làm sao?

“Con trai ông đã an toàn rồi, ông đứng yên ở đây và đừng có đi đâu hết!” Nói xong Diệp Vô Phong rời khỏi ghế sô pha, đi về phía đám đông.

Trong góc đại sảnh tầng một, có mấy thanh niên nhìn thấy Diệp Vô Phong nhảy lên cứu người, bọn họ ngưỡng mộ Diệp Vô Phong đến tột cùng, nhìn thấy Diệp Vô Phong đi ra không khỏi hét lớn: “Người hùng! Tôi rất ngưỡng mộ anh! ”

“Anh hùng!”

Diệp Vô Phong thực sự bất lực trước tình huống này, bây giờ anh lại càng không muốn mình trở thành tiêu điểm của mọi chuyện, ngộ nhỡ nếu không bắt được những kẻ giết người kia thì hậu quả thật sẽ rất khôn lường!

Diệp Vô Phong nhanh chóng đi qua chỗ người cảnh sát mặc thường phục vừa rơi xuống từ trên tầng, anh cũng đã biết người cảnh sát ấy đã chết.

Đám đông đổ xô về phía lối ra ở tầng một một cách hỗn loạn, làm sao để tìm ra kẻ sát nhân trong đám đông như vậy đây?

Diệp Vô Phong vô cùng tức giận! Nhưng anh cũng không thể giúp đỡ Bạch Tinh Đồng đang ở tầng bốn được, sự hỗ trợ lớn nhất mà anh có thể làm lúc này là tìm ra càng nhiều tên giết người tham gia vào cuộc ám sát hôm nay càng tốt và cũng là để an ủi cảnh sát đã hy sinh tại hiện trường.

Anh chậm rãi đi về hướng lối ra, nhưng khi cách lối ra hơn chục mét thì dừng lại quay đầu nhìn đám đông đang đổ xô ra ngoài, anh không ngừng vươn tay đẩy những khách hàng chen lấn trước mặt mình ra.

Đột nhiên, ánh mắt của một khách hàng lóe lên và một con dao găm hướng về lưng của Diệp Vô Phong định đâm xuống!

Diệp Vô Phong không quay đầu lại, cúi thấp xuống, như có đôi mắt tinh anh ở sau lưng, lúc sau anh nhẹ nhàng gập người xuống, hai tay nắm lấy cánh tay phải của tên sát nhân lập tức nâng gã ta nhấc bổng qua vai

Phịch! Kẻ sát nhân bị tấn công đến choáng váng rồi ngã xuống trước mặt Diệp Vô Phong, con dao găm đã rơi vào tay Diệp Vô Phong anh.

Tiếng xì xào! Không một người nào khác nhìn thấy cảnh này lại dám đi ngang qua chỗ Diệp Vô Phong!

Mọi người đều cố ý tránh chỗ Diệp Vô Phong đang đứng, nên ở đây hình thành một lối đi rộng rãi.

Những cô cậu thanh niên đang đứng nép bên vách tường mở to hai mắt và giơ ngón tay cái lên biểu hiện tán thưởng với Diệp Vô Phong!

Có thể tận mắt chứng kiến một người thường cứu người như vậy, e rằng trên đời này sẽ không có nhiều cơ hội như thế, bởi vậy, mấy người trẻ tuổi mặc dù họ không dám tới giúp Diệp Vô Phong, nhưng đứng nép xung quanh bức tường trong quảng trường dành cho Diệp Vô Phong sự cổ vũ cùng sự tán dương hết mình.

Khi Bạch Tinh Đồng lao vào đám đông, tay súng đã biến mất!

Đúng, tay súng đã biến mất! Vì sự chen lấn của các mọi người xung quanh, cô ta đã tạo điều kiện cho anh ta dễ dàng trốn thoát.

Tất nhiên, Bạch Tinh Đồng cũng biết rằng anh ta nhất định phải có đồng phạm hỗ trợ cho việc trốn thoát của mình! Tình hình quá phức tạp! Bạch Tinh Đồng lo lắng và đã kêu gọi sự hỗ trợ của đại đội trưởng Hình Liên Cương.

Nhưng với số lượng khách hàng ở đây quá đông, dù có điều động thêm cảnh sát đến hiện trường thì cũng chỉ có thể hù dọa bọn hung thủ mà thôi, việc tìm ra đồng bọn của chúng trong đám đông là điều vô cùng khó khăn.

Thực sự có quá nhiều người đang ở quảng trường Vạn Đạt này, phải lên đến hàng chục nghìn người, dù cửa ra vào được thiết kế rộng rãi đến nhường nào thì vẫn khó có thể sơ tán với số lượng lớn khách ra ngoài trong một khoảng thời gian ngắn được.

Mặc dù Bạch Tinh Đồng không tìm ra kẻ nổ súng vào mình, nhưng cô ta cũng phải thừa nhận rằng chính mình đã bị dọa sợ đến toát mồ hôi lạnh: Nếu không phải vô tình nhìn thấy họng súng của đối phương đang chĩa vào mình, thì e rằng lúc này cô đã chết thảm dưới họng súng đó rồi!

Vì không tìm thấy đối phương, Bạch Tinh Đồng đã hét lên: “Mọi người chú ý, vẫn còn một tay súng khác nữa!” Người đó đã cướp súng của Tiểu Chương nên rất nguy hiểm đấy!

Với đôi tai nhạy bén của Diệp Vô Phong, ngay cả trong hoàn cảnh hỗn loạn ồn ào như này thì anh cũng nghe thấy rõ tiếng của Bạch Tinh Đồng.

Đối với anh, khi nghe thấy tiếng hô này đã đồng nghĩa với việc Bạch Tinh Đồng vẫn an toàn vì vậy anh cũng rất yên tâm phần nào.

Bỗng nhiên, Diệp Vô Phong xông vào trong đám đông kéo ra một cậu thanh niên, một chân đạp anh ta ngã xuống đất, cùng tên hung thủ lúc trước ngã vào chung một chỗ.

Cậu thanh niên không có hành động chống cự mà chỉ hỏi lại anh: “Anh đang làm gì vậy? Sao lại bắt tôi?”

Bụp! Diệp Vô Phong đánh anh ta bất tỉnh bằng một cú đấm, nhanh gọn, và dứt khoát không nói thêm vô nghĩa với anh ta.

“Ồ đẹp trai quá!”

“Anh cảnh sát ơi, em yêu anh!”

“Anh cảnh sát, anh là người hùng của em!” Những cô cậu thanh niên trẻ tuổi đứng bên vách tường quan sát vừa hô hào vừa phấn khích, nhưng chính họ cũng đang rất căng thẳng!

Những người thanh niên này, có khoảng mười mấy người bao gồm cả nam lẫn nữ chừng tuổi còn là học sinh, thật sự bọn họ đã rất giỏi khi có được sự can đảm đối diện với cuộc hỗn loạn ngày hôm nay.

Đột nhiên, hai mắt Diệp Vô Phong trở nên sắc bén! Anh bẩm sinh đã có đôi mắt quan sát tinh tường liền nhận ra có nguy hiểm, anh nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác màu xanh nước biển đứng giữa đám đông với những biểu hiện của gã thật sự rất đáng nghi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK