Hai anh em Lâm Kiến Ba và Lâm Thi Mộng vui vẻ đi đến nhà chính Lâm gia, bà cụ hôm nay đang ở trong phòng sách niệm kinh phật, trong tay cầm phật châu, miệng thì lặp đi lặp lại những lời cầu xin Bồ Tát phù hộ, Lâm Kiến Ba đoán, bà già này, chắn chắn là đang cầu Phật tổ phù hộ cho Lâm Thư Âm.
“Bà nội, con có việc đến tìm bà.”
Bà cụ mở mắt: “Kiến Ba đấy à, con có chuyện gì thế?”
Lâm Kiến Ba nói: “Bà nội, sáng ngày hôm qua, có nhóm binh lính đột nhiên kéo đến khách sạn lớn Hoàng Triều, bắt Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm đi mất rồi. bà có biết chuyện này chưa?”
Bà cụ gật gật đầu: “Bà đương nhiên biết chuyện này. bà có nghe Tả Tiểu Thanh nói, bọn nó chỉ là đến phối hợp với lực lượng cảnh sát điều tra vụ án về cái chết của bố con nhà họ Mã thôi. Chẳng có chuyện gì to tát cả, vài ngày nữa là về rồi.”
Lâm Kiến Ba cười một cái: “Bà nội, bố con nhà họ Mã kia là người thế nào chứ? Nhà họ Mã người ta nhà lớn làm to, trong dòng họ có rất nhiều người là cán bộ nhà nước cấp cao. Diệp Vô Phong cho nổ chết Mã Chính Vinh, lại trong trận đánh nhau rối loạn mà đánh chết Mã Thiên Vũ, bà cho rằng anh ta còn có thể ra ngoài được sao?”
Bà cụ nhìn Lâm Kiến Ba: “Theo ý của con thì định làm thế nào?”
Lâm Kiến Ba nói: “Bà nội, con biết, trước đây con làm việc không biết suy nghĩ, con cũng không có năng lực như Diệp Vô Phong. Thế nhưng, con đây thực sự là thật lòng thật dạ suy nghĩ cho dòng họ. Bây giờ, bên dự án cũng không có người phụ trách, lỡ như bên công trường xảy ra chuyện sơ sót gì thì phải làm sao? Bà nội, hay là trước mắt để con đi qua bên công trường của dự án kia trông coi nha?”
Bà cụ còn chưa kịp trả lời, đã nghe có người nói: “Không cần, về phía công trường bên đó tôi sẽ tự mình đi xem!”
Lâm Kiến Ba ngẩng đầu lên nhìn thì bị dọa cho hết hồn, Lâm Thư Âm vậy mà lại trở về rồi, Diệp Vô Phong cũng đi theo phía sau cô.
Lâm Kiến Ba lập tức câm miệng không nói được chữ nào, Lâm Thi Mộng ngược lại rất ngoan, chào chị, lại chào anh rể.
Bà cụ nhìn thấy Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm đã trở về, vui đến nổi từ trên ghế bật người đứng dậy: “Vô Phong, Thư Âm, các con cuối cùng cũng về rồi. Làm bà lo lắng muốn chết luôn. Mau kể cho bà nội, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Vô Phong nói: “Bà nội, chẳng có chuyện gì cả. bà cũng biết đó, Mã Thiên Vũ nghi ngờ con giết chết Mã Chính Vinh. Con và Mã Chính Vinh không có thù oán gì, con giết ông ta làm chi? Anh ta lại đến khách sạn của chúng ta gây chuyện, kết quả lại không biết bị ai lỡ tay giết chết. Người trên tỉnh đến, đưa con đi điều tra, sau khi đã được tra xét rõ ràng, tra ra mọi chuyện không có liên quan gì đến tụi con. Thì đương nhiên sẽ thả cho tụi con trở về. Bà nội, làm cho bà lo lắng rồi.”
Bà cụ vui vẻ nói: “Hai đứa con không có chuyện gì là được. Bà đã căn dặn, mở tiệc đón gió tẩy trần cho tụi con.”
Lâm Kiến Ba tự chuốc lấy nhục, thấy cũng không có ai thèm để ý tới mình, chỉ đành cúi thấp đầu đi ra ngoài, anh ta càng nghĩ càng giận, cuối cùng lại một thân một mình lái xe rời khỏi nhà chính nhà họ Lâm.
Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm cùng bà cụ ăn bữa cơm, trên đường về nhà, Diệp Vô Phong nhận được một cuộc gọi số lạ: “Anh là ai?”
Bên kia kính cẩn lễ phép trả lời: “Anh Phong, tôi là hội trưởng hiệp hội thương vụ huyện Nam Cương, tên là Trịnh Ngọc Đình. Chúng ta đã từng gặp mặt.”
Diệp Vô Phong cũng có ấn tượng với cái tên Trịnh Ngọc Đình này, anh ta vốn là người tin cậy của Mạc Tam Gia, sau khi Mạc Tam Gia rớt đài, Trịnh Ngọc Đình vẫn luôn nịnh hót mình, đã nhắc đến rất nhiều lần, muốn mình đến làm khách ở huyện Nam Cương. Thế nhưng, Diệp Vô Phong vẫn cứ mãi không đồng ý.
Cũng không phải tất cả mọi người nói chuyện như vậy với mình thì sẽ trung thành với mình. Diệp Vô Phong vẫn có cách nhìn người của riêng anh.
“Trịnh Ngọc Đình, ông tìm tôi có việc gì?”
“Anh Phong, bên hiệp hội thương vụ huyện Nam Cương có một hội viên quan trọng, mong rằng anh và tổng giám đốc Lâm có thể dành thời gian đến đây với chúng tôi, chỉ dẫn cho chúng tôi một ít việc. Ngoài ra, ở huyện Nam Cương có một viện dưỡng lão, hai ngày trước có một đợt kiểm tra tu sửa, tôi lấy danh nghĩa của thương hội quyên góp cho viện dưỡng lão này ba tỷ đồng. Bây giờ, viện trưởng của viện dưỡng lão nhất định muốn trực tiếp gặp mặt cám ơn, tôi biết anh rất bận, nhưng chuyện này thật không dễ từ chối.”
Diệp Vô Phong suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy cũng được, ngày mai tôi rút tí thời gian đến chỗ của ông một chuyến. Giúp ông xử lí chuyện này.”
Diệp Vô Phong cúp điện thoại, Lâm Thư Âm nói: “Vô Phong, anh để ý đến Trịnh Ngọc Đình, kẻ ti tiện bỉ ổi chỉ biết nịnh hót kia, làm gì?”
Diệp Vô Phong đáp lời: “Mấy hôm trước, cả nhà Đàm Cửu bị ám sát, rất rõ ràng là đám người trung thành tới chết của Mạc Tam Gia. Cứ cho là hiện nay tên thích khách kia vẫn chưa chịu nhận tội, dựa vào thông tin phân tích được đến lúc này, ắt hẳn là do Văn Quảng Tân làm. Bên cạnh Mạc Tam Gia hiện giờ chỉ còn dư lại vài người còn dùng được. Trong giờ phút quan trọng này, anh cần phải lôi kéo tên Trịnh Ngọc Đình này. Hoàn toàn vét sạch Mạc Tam Gia. Cũng tránh xảy ra thêm chuyện máu me giống như Đàm Cửu.”
Lâm Thư Âm nói: “Vậy cũng được, nghe theo anh vậy, ngày mai em cùng anh đi huyện Nam Cương.”
Tối ngày hôm sau, ở trong nhà Trịnh Ngọc Đình đã bày xong một bữa tiệc long trọng. Ông ta và vợ tự đi ra chào đón, đón tiếp Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm đi vào bên trong biệt thự xa hoa của mình. Dĩ nhiên là Phạm Ngọc Mai và Mã Ngọc Đằng đều không có xuất hiện.hai người ở trong một căn phòng bí mật trên lầu một. Cùng ở bên trong căn phòng đó, còn có cả đám cấp dưới đáng tin cậy mà Mã Ngọc Đằng dẫn theo, đây đều là những người trung thành đến chết với nhà họ Mạc. Mã Ngọc Đằng bắt đầu âm thầm sắp xếp nhiệm vụ cho bọn họ.
Trịnh Ngọc Đình nhiệt tình mời Diệp Vô Phong đi lên phòng ăn ở lầu ba: “Ha ha, anh Phong, tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ anh thôi đó.”
Diệp Vô Phong nhìn vào bên trong phòng ăn, ngoại trừ vợ chồng của Trịnh Ngọc Đình, còn có sáu bảy nam nữ ăn mặc quần áo gọn gàng, từ lời giới thiệu của Trịnh Ngọc Đình, họ đều là những tên tuổi đứng đầu trong giới thương nghiệp ở huyện Nam Cương. Từng người một chào hỏi với Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm, sau đó ngồi lại vào vị trí có sẵn, bắt đầu dùng bữa.
Lúc dùng cơm, còn có cô gái tấu nhạc biểu diễn một khúc nhạc nhẹ, Diệp Vô Phong nói: “Trịnh Ngọc Đình, trong nhà ông thế mà lại có thể tạo ra một phòng ăn theo kiểu Tây khí thế, xa hoa, đẳng cấp như vậy, thật là khâm phục.”
Trịnh Ngọc Đình xua xua tay nói: “Nào có, chỉ đơn giản là chút sở thích nhỏ của riêng tôi thôi, anh Phong, để cho anh chê cười rồi.”
Buổi tiệc cũng trôi qua khá khá rồi, Trịnh Ngọc Đình nói: “Không bằng mọi người thả lỏng một lát, nhảy một bài đi. Tổng giám đốc Lâm, không biết tôi có đủ mặt mũi mời cô nhảy một đoạn hay không?”
Lâm Thư Âm không từ chối, cúng ra nhảy với Trịnh Ngọc Đình. Phạm Ngọc Xuân lại mời Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong cười bảo: “Tôi không biết nhảy, sợ là sẽ đạp hư chân của bà mất.”
Phạm Ngọc Xuân dịu dàng cười: “Anh Phong, coi anh nói kìa, tôi không tin anh không biết nhảy đâu.”
Diệp Vô Phong thật sự không biết nhảy, lại từ chối một lần nữa, Phạm Ngọc Xuân đành chịu, chỉ đành tìm một bạn nhảy khác biết nhảy, gần như là tất cả mọi người đều bước vào sàn nhảy, nhảy múa uyển chuyển. Diệp Vô Phong cảm thấy có chút buồn tiểu, nên rời khỏi phòng ăn đi đến nhà vệ sinh.
Diệp Vô Phong đi đến nhà vệ sinh thả nước, ánh mắt tùy ý nhìn xuyên qua khung cửa sổ nhà vệ sinh đang nửa mở, nhìn ra bên ngoài biệt thự.
Bỗng nhiên, Diệp Vô Phong phát hiện một bóng dáng thoáng qua trên sân cỏ phía trước biệt viện, lập tức trốn vào trong một bụi cỏ.
Hành động cực kỳ nhanh, tuyệt đối không phải là một cao thủ bình thường, ít nhất cũng ở cấp bậc Võ sư: “Chuyện gì thế này? Trịnh Ngọc Đình âm thầm sắp xếp cao thủ cấp bậc Võ sư, mai phục ở bên ngoài biệt thự. Lẽ nào, bữa tiệc hôm nay là một bữa Hồng Môn Yến?”
Trong lòng Diệp Vô Phong cả kinh, tỉnh rượu ngay lập tức.
Anh phân tích cẩn thận một lát, mặc dù Trịnh Ngọc Đình trước đây là người tin cậy của Mạc Tam Gia, nhưng bây giờ ông ta cũng không có lí do để liều chết đối phó với mình mà?
Diệp Vô Phong làm sao cũng không thể ngờ đến, vợ của Trịnh Ngọc Đình và vợ của Chu Hồng Quý vừa mới chết là chị em ruột. Bữa tiệc tới ngày hôm nay, chính là một bữa Hồng Môn Yến.