Anh ta cười nói: “Bạch Tinh Đồng, nếu em thích, tôi tặng em một chiếc, đảm bảo đẳng cấp hơn chiếc xe này nhiều.”
“Anh…anh nói cái gì?” Giản Phúc Linh trừng mắt nhìn Dương Tiểu Đông.
Dương Tiểu Đông phớt lờ sự tồn tại của cô ta, ánh mắt dán chặt vào Bạch Tinh Đồng nói: ” Bạch Tinh Đồng, em có tin vào việc yêu từ cái nhìn đầu tiên không? Tôi ngay lần đầu gặp em đã biết rõ, em chính là người con gái mà tôi vẫn luôn tìm kiếm lâu nay. Tôi tình nguyện trở thành chàng bạch mã hoàng tử trong lòng em, cho tôi một cơ hội được không? Bất kể là em muốn gì tôi đều có thể cho em. Nhẫn kim cương? Siêu xe? Đồng hồ hiệu? Hay là túi xách?” Bạch Tinh Đồng vốn không thèm để ý đến anh ta, cô ta cầm lấy tay Diệp Vô Phong: “Lát nữa tôi còn có việc, tôi đưa anh về trước nhé.”
Diệp Vô Phong ánh mắt mịt mờ liếc nhìn Dương Tiểu Đông một cái: “Phải về nhà rồi sao? Được thôi.”
Dương Tiểu Đông sốt sắn: “Bạch Tinh Đồng, em không nghe tôi nói gì sao? Tôi đối với em thật sự nghiêm túc đó!”
Bạch Tinh Đồng lạnh lùng: “Dương Tiểu Đồng, tôi là bạn thân của Giản Phúc Linh, còn anh là bạn trai của cô ấy, vì vậy mong anh hãy tự trọng cho.”
Dương Tiểu Đồng bật cười: “Tự trọng? Không phải Giản Phúc Linh chỉ đơn giản là nhìn trúng gia sản của nhà tôi sao? Người đẹp, em xinh đẹp hơn Giản Phúc Linh nhiều, tôi thích em, cho nên em đừng quá quan ngại việc em thích tiền của tôi. Cứ suy nghĩ kỹ đi!”
“Đây là bạn trai của tôi.” Bạch Tinh Đồng liếc nhìn Diệp Vô Phong: “Anh chú ý lời nói của mình một chút!”
“Chú ý một chút? Tập đoàn Tạ thị của tôi dù gì cũng là một công ty lớn có tiếng ở cái thành phố Phụng Thiên này. Tôi chỉ cần tùy tiện nói vài lời liền có thể đưa em lên vị trí Giám đốc điều hành của tập đoàn Tạ thị. Cô Bạch à, em còn làm cái gì mà cảnh sát nữa chứ, chút tiền lương cỏn con hàng tháng đó còn chả đủ cho tôi ăn một bữa cơm! Em suy nghĩ kỹ một chút, chỉ cần em đồng ý làm bạn gái tôi, tôi lập tức tặng em một chiếc siêu xe, một lời nói ra sẽ không bao giờ rút lại.”
Dương Tinh Đồng rất tin tưởng vào sự hấp dẫn của đồng tiền, nhìn dáng vẻ chắc cũng nắm được Giản Phúc Linh trong lòng bàn tay rồi. Nhưng mà thằng cha này cũng quá kỳ dị rồi, tự nhiên ở trước mặt Giản Phúc Linh mà lại đi tán tỉnh bạn thân của cô ấy!
Diệp Vô Phong cuối cùng cũng mở mắt ra, nhìn về phía Dương Tinh Đồng: “Biến ra xa một chút, anh còn dám quấy rối bạn gái tôi, tôi sẽ không khách khí đâu.”
Dương Tinh Đồng tức giận: “Cái thứ rác rưởi như anh mà dám nói không khách khí với tôi? Có tin vệ sĩ của tôi đánh anh lên bờ xuống ruộng không hả? Tôi khinh!”
“Dương Tinh Đồng, anh thật quá đáng!” Giản Phúc Linh rưng rưng nước mắt: “Anh chiếm được rồi nên giờ muốn đá tôi đúng không?”
Dương Tinh Đồng lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Loại con gái như cô, ở cái tỉnh Phụng Thiên này tôi tùy tiện cũng vớ lấy được cả nắm. Tuy nhiên, đẹp được như cô em đây thì ở Phụng Thiên này quả thật không có nhiều, hôm nay tôi có thể gặp được cô ấy, chắc chắn là do số phận đã an bài! Đây là cơ hội mà ông trời đã ban cho tôi, tôi làm sao có thể dễ dàng bỏ qua được!”
Giản Phúc Linh thật sự không ngờ, cô vốn dĩ gọi bạn thân tới đây chỉ là muốn khoe bạn trai, giờ kết cục lại bị làm cho mất hết cả thể diện.
Cái tên Dương Tiểu Đông này, trên giường thì bao nhiêu lời đường mật đều nói ra hết, bây giờ thì lại trở mặt như chưa từng có chuyện gì xảy ra!
Giản Phúc Linh đầu óc trống rỗng, cả buổi trời vẫn chưa có phản ứng lại.
Nhưng về chuyện này, Bạch Tinh Đồng cũng không tiện khuyên ngăn cô, chỉ đành nắm tay kéo Diệp Vô Phong ra ngoài.
“Này cô Bạch, chờ tôi với!” Dương Tiểu Đông chạy theo sau, Bạch Tinh Đồng tức giận: “Biến đi! Tránh xa chúng tôi ra một chút!”
Dương Tiểu Đông nhìn chằm chằm chiếc xe đã chạy xa của Bạch Tinh Đồng, vội vàng vẫy tay vệ sĩ của mình: “Đuổi theo! Xem xem cô ấy sống ở đâu! Tôi nhất định phải tìm cho ra cô ấy!”
“Người thừa kế tập đoàn nhà họ Tạ lại mang họ Dương?” Diệp Vô Phong ngồi ở trên ghế phó lái, lẩm bẩm nói.
“Rất bình thường mà! Tập đoàn nhà họ Tạ do một tay mẹ của Dương Tiểu Đông là Tạ Đại Chân một tay tạo dựng mà, mà bố của Dương Tiểu Đông đương nhiên là họ Dương.” Bạch Tinh Đồng giải thích: “Đúng rồi, chúng ta còn từng đánh một trận với bà mẹ chanh chua của Dương Tiểu Đông đấy.”
Diệp Vô Phong thở dài: “Mẹ nào con nấy, Dương Tiểu Đông bạc tình thiếu thốn tình cảm, cô bạn thân kia của cô xem ra cũng là bị anh ta chiếm tiện nghi, chẳng qua còn có được một chiếc xe thể thao, coi như là bồi thường cho cô nàng hám giàu đó thôi.”
Bạch Tinh Đồng nói: “Lúc Giản Phúc Linh học cấp ba thành tích học tập vẫn rất tốt! Thật sự là không ngờ được sau khi tốt nghiệp đại học thế mà lại cùng một thằng trai đểu dây dưa với nhau.”
“Tôi đột nhiên cảm thấy, cái cô bạn thân gì đó kia của cô có khi ngay cả cái xe thể thao cũng chưa chắc có thể lấy được.” Diệp Vô Phong bỗng nói tiếp đề tài này, bởi vì anh nhìn từ kính chiếu hậu thấy được mấy tên vệ sĩ của bọn Dương Tiểu Đông qua đây.
“Hả? Ý anh là?” Bạch Tinh Đồng cũng hiểu được đôi chút, vừa rồi ở ngay trước mặt cô ta và Diệp Vô Phong, Dương Tiểu Đông còn có thể đối xử như thế với Giản Phúc Linh, như thế thì việc muốn đòi lại cái xe thể thao kia, Dương Tiểu Đông khẳng định có thể làm ra được, điểm này quả thật không thể nghi ngờ.
Diệp Vô Phong nói: “Tôi nghĩ, chúng ta sẽ gặp lại Dương Tiểu Đông nhanh thôi, đến lúc đó hỏi một chút chẳng phải sẽ biết ư?”
Bạch Tinh Đồng gật đầu: “Ừm, nếu anh ta thật sự đòi xe về, tôi thật sự khinh thường anh ta!”
Diệp Vô Phong buông lỏng tay: “Giá của một chiếc xe thể thao ít nhất cũng đã hơn ba tỷ, Dương Tiểu Đông muốn lợi ích ở mức tối đa, có thể để cô ấy lái mấy ngày đã là tốt lắm rồi.”
“Hừ! Chẳng qua là tôi thấy khó mà nuốt trôi được.” Bạch Tinh Đồng nghiến răng nghiến lợi.
“Cô trước tiên cứ tùy ý tìm một khách sạn, đỗ xe ở trước cửa khách sạn là được.” Diệp Vô Phong căn dặn.