Mục lục
Nghịch Tập Ở Rể - Diệp Vô Phong (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mày có ý gì?” Mộ Dung Hào Giang tức giận nhìn Diệp Vô Phong.

“Mày muốn làm gì cơ?”

Diệp Vô Phong thể hiện bản sự chán chường: “Tôi thì có ý gì cơ, tôi nói là, lỡ như bị ông nhốt ở đây, nhàn rỗi quá không có gì làm, ở đây có nhiều đồ chơi như vậy, vừa hay tôi có thể cầm ra chơi.”

Sột soạt! Sau khi anh đứng lên, đi đến cạnh bàn, bèn trực tiếp xé bức hoạ Hoa Điểu của Tống Huy Tông thành hai mảnh! Sau đó còn kiên nhẫn xé thành vài mảnh nữa, rồi vứt thẳng xuống đất.

“Á?” Giọng nói Mộ Dung Hào Giang mang theo tiếng sót xa thấu tận tim gan vang lên.

“Khốn nạn! Một thằng khốn nạn! Sao mày có thể xé nó chứ? Bức đó bây giờ đáng giá hơn vài trăm triệu đó! Mày là cái dòng thứ khốn nạn!”

Diệp Vô Phong thấy được bôn dạng tiếc thương đau đớn của ông ta, bèn cười hi hi, dùng sức mạnh mở ra một cái két bằng hỗn hợp kim, phát hiện ra bên trong có một cái hũ bằng sứ, một màu đen bóng, còn có tai hai bên, anh cầm trên tay, cân nhắc nói: “Một cái hũ đen thui thế này thì có tác dụng gì chứ? Làm bồn đái thì to quá, làm bồn rửa mặt thì nhỏ quá, đơn giản chỉ là một thứ vô dụng.”

Bốp! Diệp Vô Phong thẳng tay vứt cái hũ kia xuống đất, chớp một cái vỡ thàn tám mươi mảnh nhỏ!

“Hả? Cái thằng khốn nạn! Mày buông ra! Dừng tay lại ngay!” Nhìn thấy mặt đất toàn mảnh vỡ, Mộ Dung Hào Giang càng đau lòng hơn, hận không thể lập tức bóp chết Diệp Vô Phong.

Diệp Vô Phong lại lôi ra một bình xanh ngọc bích tinh xảo, cầm trên tay đưa về hướng Dạ Minh Châu ngắm nhìn, nhìn trái rồi nhìn phải.

Trái tim của Mộ Dung Hào Giang đã bay lên tới tận cổ họng luôn rồi: Cái bình xanh ngọc bích này còn quý hơn cái hũ đen bóng hồi nãy nhiều, giá trị của nó ít nhất phải từ vài tỷ trở lên, nếu như đem bán đấu giá, đấu lên hơn sáu tỷ vẫn có thể có người mua!

Diệp Vô Phong cố ý muốn chọc giận ông ta: “Mộ Dung Hào Giang, lão già kia, ông đã từng nghe thấy tiếng vỡ của mấy cái bình màu xanh ngọc bích thế này bao giờ chưa?”

“Không! Không được làm vỡ nó! Tất cả bảo vật trong này tao đều cho mày hết! Mày ngàn lần đừng có tiếp tục nữa! Tao cầu xin mày đó!” Mộ Dung Hào Giang khổ sở lắm mới sưu tầm được mấy thứ bảo vật này, có cái nào không phải ít nhất từ vài triệu đến vài chục triệu trở lên đâu, nếu như không cẩn thận làm hỏng mất, vậy đơn thuần chính là một tên siêu cấp phá gia chi tử.

“Sao tôi phải nghe lời ông nhỉ?” Diệp Vô Phong nói xong, cố ý giơ cao bình ngọc bích lên cao, sau đó buông lỏng tay ra.

Choang! Một âm thanh thanh thuý vang lên!

Mộ Dung Hào Giang phun ra một tiếng, ngã ngồi trên đất: “Dòng thứ khốn nạn! Mày không phải con người!”

“Cảm ơn đã khen.” Diệp Vô Phong không quan tâm nhìn ông ta.

“Thực ra, cái phòng lớn này của ông ấy, nên đem đi bịt kín lại, rồi ông đem một ít khí độc sang đây, thế là tôi sẽ chết mau lắm đấy.”

“Mày!” Mộ Dung Hào Giang đã từng chứng kiến thời khắc lâm chung của rất nhiều người, rất nhiều những anh hùng hào kiệt trên giang hồ, đến giây phút cận kề cái chết thực sự, đều nhận tội, cúi đầu xin tha, rất nhiều hành động mất mặt đều dám làm ra…Nhưng cái tên Diệp Vô Phong trước mặt này, lẽ nào đầu óc có vấn đề hả? Thằng khốn này lại thực sự muốn được chết cơ?

Thực ra Diệp Vô Phong cũng cực kì lo lắng, anh một thân một mình xông vào trang viên nhà Mộ Dung, lại bị nhốt ở một nơi tử địa thế này, gọi trời không nói, gọi đất không hay, làm một tư lệnh Long Môn, đúng là mất hết cả mặt mũi!

Hơn nữa, ban nãy anh vừa liếc qua điện thoại xong, chỗ này đến sóng cũng không có nốt! Anh cũng mất luôn cách liên lạc duy nhất với bên ngoài.

“Được, nếu mày đã muốn chết như thế, tao đành hoàn thành tâm nguyện cho mày!” Mộ Dung Hào Giang giống như đã nghĩ thông rồi, giận đùng đùng nói.

 

Chính vào lúc Mộ Dung Hào Giang xoay người đi lấy khí độc, bỗng cảm thấy phía sau lưng xuất hiện thêm một bóng dáng của người nào đó!

“Ai đó? Mày là ai? Sao có thể tới được đây?” Mộ Dung Hào Giang bị doạ cho hết hồn, cho dù ông ta cũng là một đại cao thủ, nhưng người này có thể không một tiếng động nào tiến tới sau lưng ông ta, chỉ vậy thôi cũng đủ cho bản thân túa mồ hôi lạnh!

“Ngài Mộ Dung, tôi cần bức tranh của ông, phiền ông đưa tôi đi lấy, cảm ơn.” Dung Kinh Hồng nở nụ cười, bình tĩnh nhìn ông ta.

Thời khắc Diệp Vô Phong nhìn thấy Du Kinh Hồng bèn cảm thấy bản thân được cứu rồi!

Khó trách trước khi bản thân đi vào hầm chứa bảo vật, viên trang lại bị dính phải một trận cháy nhỏbiết thân này không thể đi chầu Diêm Vương nữa rồi, thế là thôi không đập phá bảo vật trong hầm nữa.

“Không đời nào!” Mộ Dung Hào Giang trực tiếp từ chối yêu cầu vô lý của Du Kinh Hồng.

Du Kinh Hồng một chút cũng không hề nổi giận, từ từ bước tới cánh cửa kính nói: “Mộ Dung Hào Giang, mở cửa ra.”

Lúc Mộ Dung Hào Giang xoay người muốn chạy trốn, đột nhiên phát hiện ra cơ thể mình cứng ngắc! Thế mà đã bị Du Kinh Hồng khống chế được điểm yếu rồi!

“Mở cửa ra.” Giọng nói của Du Kinh Hồng mặc dù trầm thấp, nhưng lại mang theo một âm sắc nghiêm khắc không dễ chống lại.

Mộ Dung Hào Giang cực kì bực mình, trải nghiệm qua chiêu thức ban nãy, ông ta càng nhận thức được rõ ràng hơn, khoảng cách giữa ông ta và Du Kinh Hồng, ít nhất cũng phải từ mười tám ngàn cây số.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK