Hơn nữa, còn nghe nói tối hôm qua ông nội này còn giết luôn cả Mộ Dung Đông? Không biết là thật hay giả? Nói chung là đợi cảnh sát thông báo là biết rồi.
Thật ra, anh ta không cần nghe thông báo của cảnh sát, bởi vì nhóm bạn bè xung quanh vài cái thôn, nhanh thôi sẽ truyền chuyện này đi: Mộ Dung Đông và vệ sĩ của gã, tổng cộng có mười sáu người, bị giết ở ngay vườn nhà của mình! Nghi là báo thù!
Lúc thấy tin tức này, Bạo Nha Giang đơ một lúc lâu, trong đầu hoàn toàn trống rỗng!
Chẳng trách hôm qua Long Tam bị dọa thành như thế! Thì ra là thế!
“Ây? Mấy người đứng lại cho tôi! Sao lại đi công trường rồi! Đều quay lại cho tôi! Nghe tôi nói…..” Trong lúc ngẩn ngơ, lại có mấy người nông dân đi về phía công trường, Bạo Nha Giang bị dọa cho suýt chút nữa đái ra quần, lập tức to tiếng quát bọn họ quay lại.
“Anh Diệp, chúng tôi hỏi thăm được vị trí của giám đốc Tạ rồi, nhưng ông ta căn bản không gặp chúng tôi! Điện thoại thì không gọi được, bây giờ phải làm sao?” Giọng nói của Tiêu Sắc, nghe có vẻ rất sốt ruột: “Cứng không phải là cách hay, chọc giận Tạ Đông Sơn, sợ là nguồn cung cấp xi-măng của chúng ta sẽ gặp vấn đề lớn.”
“Tạ Đông Sơn? Tiêu Sắc cô đừng lo lắng, tôi đến ngay.” Diệp Vô Phong tự mình lái một chiếc xe bình thường đến địa điểm mà Tiêu Sắc đã nói. Thì ra là một quán trà, trên tấm biển mạ vàng: Quán trà Thanh Dật.
“Anh Diệp, anh đến là tốt rồi!” Tiêu Sắc bước nhanh đến đón tiếp: “Bây giờ phải làm sao đây?” Bất giác, Diệp Vô Phong đã trở thành chỗ dựa của cô ta.
Bất luận là gặp gặp khó khăn gì, chỉ cần lúc cô ta cảm thấy hết cách thì cô ta sẽ nghĩ đến anh đầu tiên.
Diệp Vô Phong lại không có dáng vẻ lo lắng chút nào, ngẩng đầu nhìn tấm biển của quán trà Thanh Dật, mỉm cười nói: “Ông Tạ Đông Sơn này, khá là có nhã hứng đó. Đúng rồi, khách của ông ta là ai?”
Tiêu Sắc nói: “Chúng tôi đã điều tra qua, vừa mới sáng sớm Mộ Dung Lễ đã đến quán trà Thanh Dật, có vẻ như là Mộ Dung Lễ đang mời Tạ Đông Sơn uống trà.”
“Ồ, ở Hoa An, Tạ Đông Sơn có địa vị như thế nào?” Diệp Vô Phong lại quay về xe ngồi, Tiêu Sắc vội vàng ngồi vào ghế phụ lái.
“Tạ Đông Sơn là người phụ trách bộ phận tiêu thụ của Hoa An ở khu vực Hoa Hải, công ty Hoa An có chi nhánh ở toàn quốc, chủ tịch là An Văn Hưng, là một người thần bí. Trước mắt giám đốc của Hoa An là Lý Minh Đường, trong giới kiến trúc cũng rất nổi tiếng.”
“An Văn Hưng? tập đoàn Hoa An?” Diệp Vô Phong lẩm bẩm, sau đó cầm điện thoại lướt lướt.
“Anh Diệp, chúng ta nhất định phải nghĩ cách bàn bạc với Tạ Đông Sơn, bây giờ tên này cực kỳ ngạo mạn, nếu như không giành được ông ta, chúng ta căn bản sẽ không có xi-măng để dùng!” Tiêu Sắc gấp đến mức liên tục chà sát tay, đôi mắt to nhìn chằm chằm nửa mặt của Diệp Vô Phong, trong lòng lại phun ra hai chữ: “Đẹp trai!”
Diệp Vô Phong lướt điện thoại một hồi, sau đó nhắm mắt ngả lưng lên ghế lái: “Không sao, nghỉ ngơi một lúc rồi lại nói tiếp.”
“Nghỉ một lúc? Anh Diệp…” Tiêu Sắc muốn nói tiếp nhưng thấy Diệp Vô Phong nhắm mắt, cô ta chỉ có thể nhịn lời nói vào trong lòng.
“Yên tâm đi, đợi chút nữa, Tạ Đông Sơn sẽ ra đây cầu xin cô, cô đừng mềm lòng quá nha.” Mắt Diệp Vô Phong quét Tiêu Sắc đang lo lắng một lượt.
“Anh Diệp, anh đùa gì thế? Tên Tạ Đông Sơn này rất ngạo mạn, sao có thể ra đây cầu xin tôi chứ?” Tiêu Sắc khó có thể tin được.
Diệp Vô Phong mỉm cười nói: “Thế giới rộng lớn như thế, không thiếu những chuyện lạ. Có lẽ đầu của Tạ Đông Sơn bị hỏng, điên điên rồ rồ ra đây cầu xin cô tha cho ông ta?”
Tiêu Sắc nói: “Anh Diệp, tôi biết năng lực của anh lớn, nhưng anh cũng không cần đùa với tôi như vậy được không?”
Diệp Vô Phong bình tĩnh nói: “Vậy thì cứ từ từ đợi đi, có lẽ đùa thành thật thì sao?”
Trong một gian phòng nào đó của quán trà Thanh Dật, Tạ Đông Sơn lớn tiếng nói: “Tam Gia! Anh yên tâm, xi-măng cung ứng của khu vực Hoa Hải, Tạ Đông Sơn nói là được! Tôi bảo đảm với anh, công ty Hoa Cường muốn có xi-măng? Một túi cũng không có! Haha!”
Mộ Dung Lễ ngồi đối diện, còn chưa biết tin tức con trai Mộ Dung Đông đã chết, ông ta mỉm cười đẩy một tấm thẻ ngân hàng sang: “Giám đốc Tạ, trong này có ba tỷ, ông cứ cầm trước. Chỉ cần thời hạn công trình của công ty Hoa Cường chậm trễ thì tôi sẽ đưa ông thêm ba tỷ nữa làm phí thiệt hại.”
“Ơ.” Vì Tạ Đông Sơn đã nhận chi phiếu, ông ta lắc đầu cười gượng: “Nếu không phải là vì cung cấp xi măng cho công ty Hoa Cường, tổn thất của Hoa An chúng tôi cũng không phải chỉ có một chút như thế?”
Mộ Dung Lễ cười nhạt: “Đó là thiệt hại của tổng công ty Hoa An, cũng không phải là tổn thất của một mình Tạ Đông Sơn ông. Mặc dù Hoa An có thể kiếm được mấy tỷ, nhưng có thể đưa cho Tạ Đông Sơn ông được bao nhiêu tiền? Chắc chắn là không nổi ba trăm triệu?”
Tạ Đông Sơn ha ha cười: “Được rồi! Tam thiếu, ông trượng nghĩa! Nào, uống trà đi.”
Nào ngờ ông ta vừa mới nâng ly trà lên thì di động rung chuông, ông ta vừa thấy tên thì liền hoảng sợ: “Giám đốc Lý?”
Ông ta vội vàng mở điện thoại lên nghe, đứng bật dậy như đứa cháu trai: ” Xin chào, giám đốc Lý, tôi là Tạ Đông Sơn.”
Giọng Lý Minh Đường vô cùng tức giận: “Tạ Đông Sơn! Cậu ở khu Hoa Hải làm việc không tận tâm, tôi chuẩn bị trình lên ban giám đốc yêu cầu khai trừ cậu! Đúng rồi, tôi sẽ suy xét lại việc bổ nhiệm người phụ trách ở khu Hoa Hải.”
“Ơ? Giám đốc Lý! Anh đừng làm thế mà! Tôi làm sao có thể làm việc không tận tâm chứ? Công tác khai triển phía dưới rất tốt mà! Lý tổng, anh cũng không thể tin vào lời đồn được.” Giọt mồ hôi to như hạt đậu của Tạ Đông Sơn lập tức rơi xuống.
Diệp Vô Phong bên này thì gọi điện thoại cho Lâm Thư Âm: “Đợi lát nữa nếu Tạ Đông Sơn gọi điện thoại tới, cho dù là chuyện gì em cũng phải từ chối ông ta đấy.”
“Hả? Ông ta sẽ gọi điện thoại cho em? Chúng ta đang cần xi măng bên phía ông ta cung cấp, làm sao mà em từ chối được?” Lâm Thư Âm khó hiểu.
Diệp Vô Phong nói: “Người như ông ta, phải giáo huấn thật tốt thì ông ta mới có thể thành thành thật thật mà làm việc, em cứ nghe theo anh là được.”
“Được.” Lâm Thư Âm đáp lời.
Tạ Đông Sơn mồ hôi rơi như mưa, liên mồm nói đồng ý, cuối cùng thì Lý tổng cúp máy, Tạ Đông Sơn ngã xuống trên ghế dựa: “Trời ạ! Tôi chỉ không cung cấp xi măng cho công ty Hoa Cường, sao lại náo động đến tận chỗ của Lý tổng thế chứ? Thế phải làm sao bây giờ?”