Diệp Vô Phong cũng không tốn quá nhiều sức lực. Hai chân anh đá liên tục, Phùng Đại Hổ sao có thể đỡ được đòn công kích này của anh.
Lúc đầu còn có thể đỡ được hai ba chiêu, còn chưa đến chiêu thứ năm đã chống đỡ không nổi rồi. Nhoáng một cái Diệp Vô Phong đã đứng trước mặt bọn họ rồi, quét chân ở bên dưới, Phùng Đại Hổ nhún người nhảy lên định trốn cú đá này.
Ai ngờ đây là một chiêu dụ của Diệp Vô Phong, nhìn thấy thân hình của Phùng Đại Hổ bay lên, anh đấm một đấm hướng về Phùng Đại Hổ trúng vào bụng dưới hắn ta. Phùng Đại Hổ kêu thảm một tiếng bị đánh bay ra ngoài, miệng phun máu, bụm một tiếng hôn mê trên mặt đất.
Phùng Đại Hổ là cao thủ cấp Tinh Anh, mấy người khác kém hắn ta rất nhiều. Diệp Vô Phong cũng không tốn quá nhiều sức đã đánh cho mấy tên khác ngã xuống đất. Diệp Vô Phong cũng không hạ thủ lưu tình, dưới nắm đấm của anh mấy tên côn đồ không gãy tay thì chính là gãy chân, dù sao thì cũng không có một người lành lặn.
“Anh rể, anh giỏi thật.” Lâm Thi Mộng càng thêm khen ngợi Diệp Vô Phong. Cô ta thậm chí quên cả sợ hãi dựa vào men rượu đi đến trước tên gấu chó to lớn, đá tên đó một cái bằng giày cao gót: “Thằng khốn nạn, còn dám đánh chủ ý lên bà đây. Hôm nay để cho bọn mày có đi không có về.”
Tên gấu chó to lớn bị Lâm Thi Mộng giẫm giày cao gót lên mặt thật sự đau không nhịn nổi không khỏi kêu gào thảm thiết. Tiếng gào thét truyền đi rất xa, Lâm Thi Mộng vẫn không bỏ qua càng dẫm càng mạnh, trong giây lát không thể dừng tay.
Diệp Vô Phong nói với Lâm Thi Mộng: “Thi Mộng, đừng dẫm nữa, còn dẫm nữa là ra mạng người đấy. Cô đi lấy dây thừng từ trong thùng dự bị của xe ra đây trói mấy tên này lại.”
“Được.” Lâm Thi Mộng chạy về xe tìm dây thừng.
Nhưng khi cô ta chạy đến xe thì có một tên từ trong ghế sau của xe đột nhiên đi ra, tay cầm dao găm đặt vào cổ Lâm Thư Âm chui ra ngoài xe.
Lâm Thi Mộng bị dọa kinh hô một tiếng: “Chị Âm?”
Diệp Vô Phong đang thẩm vấn Phùng Đại Hổ đột nhiên nghe thấy đằng sau lưng có tiếng nói chuyện, quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy một người đàn ông to lớn kề con dao găm vào cổ thon dài trắng nõn của Lâm Thư Âm. Lâm Thư Âm bởi vì uống say rồi nên ý thức không rõ ràng, nữa tỉnh nửa mê bị người đàn ông kìm chặt.
Phùng Đại Hổ cười khiêu khích: “Diệp Vô Phong, mày thắng được bọn tao thì sao? Còn không phải là cũng ngu như bò đó à. Đại Cẩu, coi chừng con bé đó cho tốt. Diệp Vô Phong mày lập tức đầu hàng cho tao, nếu không tao sẽ nói Đại Cẩu đâm chết Lâm Thư Âm.”
Đại Cẩu cười ác đốc nói: “Diệp Vô Phong, mày đúng là giỏi võ, đến cả anh Đại Hổ cũng không phải đối thủ của mày. Nhưng nếu mày không muốn vợ mày chết thì ngoan ngoãn chịu trói đi.”
Tim Diệp Vô Phong khẽ thắt lại, thầm chửi mình là quá sơ ý rồi: “Không ngờ là còn có một tên ẩn nấp, lặng lẽ mai phục, khống chế Thư Âm. Nhất định là vừa nãy khi Lâm Thi Mộng chạy ra ngoài thì anh ta lẻn vào.
Diệp Vô Phong lo lắng Lâm Thư Âm sẽ bị thương không dám động thủ, âm thầm tính toán kế sách.
Thấy Diệp Vô Phong không tỏ ra thái độ gì Đại Cẩu cực kì tức giận, chửi: “Diệp Vô Phong, mẹ mày cái thằng tai điếc! Tao nói lại một lần nữa, nếu mày không đầu hàng thì con đàn bà này sẽ chết!” Đại Cẩu điên cuồng hét lên đồng thời mũi dao cũng nhấn mạnh gần như sắp cắt vào cổ Lâm Thư Âm.
“Đừng, đừng kích động, tao đầu hàng.” Diệp Vô Phong nói xong ra hiệu cho Lâm Thi Mộng, ý bảo cô ta cũng đừng manh động.
Lâm Thi Mộng bị dọa đến mức bay màu, lo sợ trốn sang một bên.
Đại Cẩu cười lớn: “Thằng Tư, thằng Năm, mau bò dậy trói bọn nó lại.”
Hai tên côn đòđược gọi là thằng Tư, thằng Năm kia nhịn đau bò dậy, lấy hai cái còng tay đã chuẩn bị sẵn ở trên người ra, còng hai tay Lâm Thi Mộng lại trước.
Lâm Thi Mộng chửi: “Thằng khốn mày nói không giữ lời, tao đầu hàng rồi mày còn trói tao?”
Diệp Vô Phong nói với Đại Cẩu: “Đại Cẩu, tao cũng đầu hàng, mày tha cho hai người bọn họ tao ở lại với chúng mày, tuỳ chúng mày xử lý.”
Đại Cẩu hừ nói: “Diệp Vô Phong, tao biết là mày rất giỏi, đánh đơn thì bọn tao không ai là đối thủ của mày cả. Nếu như tao thả người ra trước chẳng phải tao sẽ biến thành thằng ngu sao? Mày chắc chắn sẽ đập cho bọn tao một trận vậy nên ông đây sẽ không con đàn bà này ra trước đâu.”
Diệp Vô Phong hỏi: “Vậy thì phải làm sao?”
Đại Cẩu nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Vô Phong, mày ngoan ngoãn nghe theo lệnh của tao. Còng tay của mình lại, tao đếm một hai ba, nếu như mày không làm theo lời tao nói thì tao sẽ giết vợ mày ngay lập tức.”
Diệp Vô Phong quàng tay siết cổ Phùng Đại Hổ: “Thằng kia, mày muốn chơi thì tao chơi với mày đến cùng. Mày dám động vào vợ tao vậy tao sẽ giết chết đại ca mày.”
Phùng Đại Hổ yếu ớt chỉ huy: “Đại Cẩu, dù sao cũng không được buông con đàn bà đó ra, mày mà buông ra thì tao chết chắc…”
Đại Cẩu cũng không chút yếu thế nói: “Diệp Vô Phong, mày mà dám động vào một sợi lông của anh Hổ, tao…tao sẽ đâm chết con đàn bà này.” Nói xong, anh ta kề gần hơn vào cổ Lâm Thư Âm.
Thấy Đại Cẩu không bị uy hiếp, Diệp Vô Phong không còn cách nào khác chỉ đành nói: “Đợi đã, coi như mày được. Tao đầu hàng.” Diệp Vô Phong thở dài đưa tay ra tỏ vẻ chấp nhận bị còng.
“Thằng Tư còng nó lại.” Dưới sự chỉ huy của Đại Cẩu, thằng Tư cầm còng tay còng Diệp Vô Phong lại.
Sau khi Diệp Vô Phong bị còng, anh nói với Đại Cẩu: “Đại Cẩu, ông đây đã đầu hàng rồi, mày nói lời phải giữ lấy lời, thả bọn họ ra.”
Đại Cẩu thấy Diệp Vô Phong bị còng tay lại cười to nói: “Diệp Vô Phong, mày là một con lợn ngu, tao cười ỉa! Não có chút chất xám này cũng dám ra ngoài đường? Thằng nhóc mày chờ chết đi.”
Phùng Đại Hổ cũng đắc ý cười: “Đại Cẩu, làm tốt lắm.”
Đại Cẩu kéo Lâm Thư Âm đi đến, đứng cách Diệp Vô Phong khoảng mười bước chân. Cho dù Diệp Vô Phong đã bị còng nhưng uy phong vẫn còn anh ta không dám lại quá gần, Đại Cẩu chỉ vào vách núi nói: “Diệp Vô Phong, mày tự nhảy xuống hay là để bọn tao vứt mày xuống.”
Ngoài Phùng Đại Hổ bị Diệp Vô Phong đá đến trọng thương thì năm tên côn đồ khác đều nhịn đau bò dậy, khí thế hùng hổ đến gần: “Anh Hổ, hôm nay thằng nhãi này không chết thì sau này chúng ta không sống nổi ở thành phố Tam Giang đâu.”
Diệp Vô Phong tức giận nói: “Thằng khốn, nói chuyện không giữ lời, tao sẽ không tha cho mày đâu.” Cơ thể Diệp Vô Phong đột nhiên bổ nhào về phía trước đến trước mặt Đại Cẩu.
Khoảng cách của hai người còn hơn mười mét, Đại Cẩu thật sự là có chuẩn bị. Anh ta cảm thấy Diệp Vô Phong bị còng thì sức sẽ bị giảm đi rất nhiều. Ngoài ra, Lâm Thư Âm còn ở trong tay anh ta nên mới không sợ. Đột nhiên nhìn thấy Diệp Vô Phong bổ nhào đến, trong lòng hơi sợ nâng tay cầm con dao chém vào cổ tay của Diệp Vô Phong.
Anh ta lại không ngờ được, đột nhiên hai tay của Diệp Vô Phong tách ra. Tay trái vắt lấy cái tay cầm dao của Đại Cẩu, tay phải thì đấm mạnh vào phần dưới của anh ta.
Cú đấm này của Diệp Vô Phong cũng rất có chừng mực. Đánh mạnh thì tên Đại Cẩu chắc chắn khỏi cần nghĩ, mà đánh nhẹ thì tên này lại không nhớ sự đau đớn này.
Đánh bốn phần sức lực, vừa vặn đánh gãy hai cái xương sườn của Đại Cẩu. Aaaa! Đại Cẩu gào thảm thiết, âm thanh truyền đi rất xa.