Chưogn 629:
Sau khi Hoa Vũ nghe xong thực sự muốn cho Diệp Vô Phong một ngón tay cái, anh thật sự là chủ tịch của chúng tôi, để trở thành chủ tịch của mọi người phải như vậy chứ.
Cái sự đặc biệt này mới quay lại được hai ngày, thời gian hai ngày, anh đã đắc tội với nhà họ Nguyên, dòng họ lớn nhất phía Tây Liêu rồi.
Đây là một số người có thể hiểu được sự tình phải không?
Một ngày đã đắc tội với một thế lực, đây là kế hoạch xúc phạm gia đình nhà nhà họ Nguyên trong một tuần phải không?
Hoa Vũ thật sự muốn khóc không ra nước mắt, chỉ hi vọng khi họ được công chúng biết đến, người nhà họ Nguyên sẽ không điều tra ra mối quan hệ giữa họ và Diệp Vô Phong.
Nếu không thì tuyệt đối không sống nổi.
Nhà họ Nguyên bản thân đã là ông chủ của Liêu Tây, muốn gây khó dễ cho một công ty mới là điều vô cùng đơn giản.
Diệp vô Phong vỗ vai Hoa Vũ rồi nói: “Vậy thì không cần lo lắng, các cậu cứ việc đối đầu, có chuyện gì tôi sẽ gánh vác hết.”
Hoa Vũ thở dài một hơi, anh ấy cũng không còn cách nào nữa rồi, bây giờ không muốn đối đầu cũng không được nữa.
“Vậy được rồi, ít nhất chúng ta vẫn còn một tin tức tốt, vậy là chúng ta có thể thâm nhập vào khu vực bất động sản mà không bị bất cứ sự dò xét nào, San San, bây giờ cậu đi điều tra một chút dạo gần đây có đề nghị mở nào không, các cuộc đấu giá cũng được, hay các tổ chức từ thiện đều được, miễn là có đất.”
Hoa Vũ lại quay lại trạng thái làm việc.
Diệp Vô Phong chứng kiến đội này làm việc chăm chỉ, mà anh ấy còn mẫu mực rời xa phòng của mình để cho họ làm việc.
Đây là phòng tổng thống, Diệp Vô Phong lần đầu thuê cả ba phòng cùng lúc, chỉ để cho nhân viên của mình được nghỉ ngơi một cách tốt nhất.
Cuối cùng nghỉ ngơi tốt rồi, mới có thể chiến đấu tốt hơn vào hôm sau.
Khi bước đến quầy lễ tân ở khách sạn Snowton, anh mỉm cười với cô phục vụ tóc vàng xinh đẹp ở quầy lễ tân rồi nói: “Làm phiền cô gửi đến phòng 101 một ít đồ ăn, chỉ cần làm giống những món tối qua là được rồi.”
Lễ tân nhanh tay ghi vào sổ.
Sau đó Diệp Vô Phong nói về phòng tổng thống, ở đây phòng tổng thống là 1 vạn 8 một ngày, không những Diệp Vô Phong thuê nó trong vòng một tháng lận.
Đây là một nhà giàu.
Diệp Vô Phong sau khi nói xong, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đến gần, hờ hững hỏi: “Cậu có phải Diệp Vô Phong không? ”
Diệp Vô Phong có chút tò mò về người đàn ông trung niên này, chỉ thấy hai người đăng sau đi theo người đàn ông trung niên, và Diệp Vô Phong nhìn người đàn ông trung niên đó có chút quen thuộc.
Rất nhanh anh ta đã nhớ ra, không phải là người hai ngày trước đã đánh Chu Đại Thiếu sao?
Người đàn ông trung niên này trông có chút giống Chu Đại Thiếu, đây chắc là một trong số những trưởng lão.
Diệp Vô Phong gật đầu nói: “Là tôi, có chuyện gì vậy?”
“Tôi Chu Tinh, là chủ tịch của doanh nghiệp Chu Tinh, cũng chính là bố của người cậu đã đánh tuần đó, con trai của tôi tuy là không chịu thua kém, nhưng cũng không có nghĩa là bị đối xử như thế phải không? ” Chu Tinh liếc xéo Diệp Vô Phong
Diệp Vô Phong xua tay rồi nói: “Chu Tinh phải không? Có lẽ là ông đã hiểu lầm rồi, nếu không phải chính anh ta muốn làm thì sự việc đâu có gì để nói, cậu ta cũng không bị thương như vậy. ”
Vẻ mặt Chu Tinh hơi trầm xuống một chút rồi nói: “Vậy có thể nói con trai tôi phải bị như vậy?”
“Thực ra nếu như cậu ta làm lớn ra một chút nữa, tôi sẽ không chỉ đánh con trai của ông thành ra như vậy đâu, tôi sẽ đánh cả ông thành như vậy, suy cho cùng con trai không được dạy dỗ không phải là lỗi của ông trời, ông nói có đúng không? ”
Lời nói của Diệp Vô Phong nói ra khiến cho hai người phía sau không đứng yên được mặt lạnh tanh bước lên phía trước.
Chu Tinh giơ tay ra, điều này đã làm hai người phía sau sững lại.
Diệp Vô Phong thấy điều này vô cùng nực cười, anh đương nhiên không bao giờ tin rằng Chu Tinh sẽ hiền hòa như vậy, chẳng qua là chưa hiểu rõ được mục đích cuối cùng của mình nên mới dừng tay lại.
“Anh này quả là có cái miệng lưỡi sắc nhọn, thật sự khi tới Liêu Tây ta chưa từng gặp ai hung dữ như anh thanh niên này, cho dù là Nguyên Đông Thành khi gặp tôi cũng phải gọi tôi là chú.” Chu Tinh nói một cách thản nhiên.
“Đừng nói nhảm nữa, chẳng nhẽ ông đến tìm tôi chỉ để nói những lời nhảm nhí này sao.” Diệp Vô Phong nhìn Chu Tinh bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Tên ranh con kia, đừng có mà hống hách như vậy. Ở đây là Liêu Tây, Tổng giám đốc Chu muốn anh phải chết, hôm nay anh không thể ra khỏi khách sạn Snowton.” Người đàn ông trung niên tóc dài đứng ở phía bên trái vẻ cực kì tức giận quát mắng anh ta.
Còn người đàn ông cắt đầu đinh thân hình cường tráng đứng ở bên kia lại không hề nói một lời nào, nhưng trong ánh mắt anh ta toàn là sát khí. Anh ta là một gã ít nói những lời cay độc.
Trong lòng Diệp Vô Phong cảm thấy rất buồn cười cảm thấy ba tên này giống như đang diễn kịch.
Anh đã kích động Chu Tinh như vậy nhưng ông ta vẫn không hề có ý định động tay động chân hiển nhiên ông ta cũng là một người vô cùng thận trọng. Trước khi chưa tìm ra được sức mạnh của bản thân thì Chu Tinh cũng chưa muốn ra tay.
Diệp Vô Phong cười và nói: “Đúng vậy, người mà ông nói đến là Nguyên Đông Thành, hôm qua vừa bị tôi đánh cho một trận vậy nên anh ta gọi ông là chú thì cũng là điều bình thường thôi. Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, con trai ông và Nguyên Đông Thành đều bị tôi đánh bại, hắn ta gọi ông là chú cũng là hợp lí rồi.”