Trong nháy mắt sắc mặt của Watanabe Oniyo trắng bệch ra, chết sững cả người.
Watanabe Oniyo thân là Nhẫn Hoàng, cho dù là ở Hải Quốc thì cũng là nhân vật làm mưa làm gió, thậm chí còn có được sự tôn trọng của hoàng tộc! Đó là vinh quang đến đâu cơ chứ?
Nhưng bây giờ cây võ đao đã theo mình hơn mười năm thế nhưng lại rơi vào trong tay đối thủ!
Tư lệnh long môn, quả thật là sự tồn tại như thần thánh! Đao của mình hạ xuống đã giết chết bao nhiêu cao thủ, Watanabe Oniyo đã không thể nhớ rõ nữa rồi.
Đao ở trên người, đao mất thì người tất vong*! Đây là lời thề mà Watanabe Oniyo đã thề khi tiếp nhận võ đao từ tay người thầy của mình.
*tất vong: cũng phải chết
Đao đã mất, vậy người thì sao? Cho dù có sống cũng đâu còn quan trọng nữa?
Trong nháy mắt, vẻ mặt Watanabe Oniyo giống như muốn khóc, hướng về phía quốc gia mình ở xa, phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất: “Thiên Hoàng bệ hạ, Watanabe Oniyo đã cố hết sức nhưng vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ ngài giao cho, Watanabe không còn mặt mũi quay về Nhật Bản nữa, chỉ có thể mổ bụng tự sát, tạ ơn trọng dụng của Thiên Hoàng.”
“Thầy! Đừng mà!” Đại Đảo ở bên kia liều lĩnh xông về phía Watanabe Oniyo, lúc này anh ta cũng không có ý định tránh đi, giống như là muốn tìm chết vậy.
Tiểu Yêu không bắn nữa, ngay cả Đường Trảm, cũng chỉ nhắm họng nhắm vào Đại Đảo, không hề bóp cò súng.
Đường Trảm đuổi kịp chỗ anh em mình, cùng Du Kinh Hồng và Diệp Vô Phong hợp thành một vòng vây hình quạt, vây hai người Watanabe Oniyo và Đại Đảo ở bên trong.
Diệp Vô Phong cười nhạt: “Watanabe Oniyo, thắng bại đã phân, võ đao này tôi sẽ lấy làm chiến lợi phẩm.”
Hai mắt Watanabe Oniyo đỏ ngầu, hung tợn nhìn võ đao trong tay Diệp Vô Phong: “Đó là đao của tao! Trả lại cho tao!”
Diệp Vô Phong lạnh lùng cười: “Watanabe Oniyo, tôi nghe nói võ sĩ Hải Quốc mấy người phải mổ bụng tự sát, nhưng không dùng võ đao để làm chuyện như vậy, bởi vì trên người mấy người các ngươi còn dấu một cây đao nữa, chuyên dùng để mổ bụng tự sát, đúng không?”
Watanabe Oniyo hướng mặt về phía đông quỳ, ảm đạm nói: ” Thiên Hoàng bệ hạ tôn kính, Watanabe vô dụng, khiến ngài và dân tộc hổ thẹn, thật sự không mặt mũi nào sống tiếp trên đời, xin ngài cho tôi dùng máu tươi của mình để tỏ rõ trái tim một mực chân thành của tôi……”
“Thầy!” Đại Đảo kích động kêu lên: “Con cầu xin người, người giữ lại thân thể này còn có ích, vì Thiên Hoàng bệ hạ mà xả thân, có được không?”
“Xoẹt!” Đại Đảo rút dao găm ra, lưỡi dao hướng vào trong, hai tay cầm chuôi đao: “Thầy, nếu có một người phải chết, con tình nguyện chết thay người!”
Vừa nói dứt lời, phốc một tiếng, lưỡi dao cắm thẳng vào bụng của Đại Đảo.
“Hự!” Đại Đảo đau đớn, khẽ rên một tiếng, nhưng vẫn nhẫn tâm cầm lấy chuôi dao, dùng hết khí lực trên người nhấn chuôi dao sâu vào trong!
“A!” Đại Đảo vô cùng đau đớn, ngã trên mặt đất, chuôi dao vẫn nằm ở ngoài, không vào hết trong bụng anh ta.
Cơ thể Đại Đảo nằm trên mặt đất run rẩy, vặn vẹo vì đớn đớn, đấu tranh nhiều lần, trên bụng chảy ra máu tươi, trên miệng cũng rớm máu, lúc này mới từ trong đau đớn, không cam tâm mà tắt thở.
“Đại Đảo! Con là chiến sĩ tốt nhất của Thiên Hoàng bệ hạ!” Watanabe Oniyo nhìn về phía Du Kinh Hồng: ” Cô là sát thủ của Hoa Hạ?”
Du Kinh Hồng khẽ gật đầu: “Đúng.”
Watanabe Oniyo thở dài một hơi: “Sát thủ của Hoa Hạ đã muốn đối chọi lại với Watanabe Oniyo tôi, huống chi còn có tư lệnh long môn! Watanabe Oniyo tôi có thể chết trên tay tư lệnh Diệp, cũng coi như đáng để khoe khoang”
“Chẳng qua, nhiệm vụ của Watanabe Oniyo này đám sát thủ Hoa Hạ mấy người cũng đã biết, cũng nên biết, tiểu đội của tôi mặc dù lần này thất bại, nhưng Tân cảng của các người cũng phải chịu hậu quả tương ứng.” Nói chuyện, gã ta rút ra dao găm dùng để mổ bụng tự sát của mình, hai tay cầm chuôi dao, lưỡi dao hướng vào phía trong, đâm vào bụng mình!
“Cái gì? Ông nói cái gì?” Du Kinh Hồng và Diệp Vô Phong vừa nghe gã ta nói lời này, nhất thời kinh hãi: ‘đêm nay bọn họ cược cả tính mạng, thậm chí lừa gạt cả cảnh sát và chính phủ, lại gạt đám Lâm Thư Âm, không để dân chúng biết hành động của Watanabe Oniyo, cuối cùng là vì mục đích gì chứ? Không phải là vì muốn bảo vệ Tân cảng, muốn để người dân có thể an cư lạc nghiệp!
Nhưng bây giờ, nếu Độ Biên còn có sắp xếp khác, vậy hậu quả quả thật là không thể tưởng tượng được!
“Choang!” Diệp Vô Phong một cước đá bay dao găm sắp sửa đâm vào bụng của Watanabe Oniyo, anh cảm thấy Watanabe Oniyo thật sự phải tự sát!
Cơ thể Du Kinh Hồng quỷ dị vụt tới, nắm vào sau gáy của Watanabe Oniyo, Diệp Vô Phong vội vàng nói: “Nói! Bên phía Tân cảng ông còn gài cái gì vào?”
“Ha ha…Tại sao tao phải nói cho chúng mày biết?” Vẻ mặt Watanabe Oniyo gần như trở nên điên cuồng: “Tân cảng chính là một đóa pháo hoa rực rỡ, pháo hoa cắt ngang trời đêm, máu đỏ tung trời, sau đó sẽ biến thành một đám gạch vụn! Gạch vụn! Ha ha!”
“Cái gì?!” Nắm đấm của Đường Trảm, bịch bịch bịch đấm vào trên người Watanabe Oniyo!
“Nói! Rốt cuộc ông đã làm cái gì!?” Đường Trảm quát to, anh ta thật sự rất sợ, lỡ như chị dâu xảy ra chuyện gì, đại ca liệu có điên luôn không? Có thể sẽ tự mình đi san bằng Hải Quốc chết tiệt đó?
Watanabe Oniyo bị đánh hơn mười đấm mạnh vào người, nhưng phản kháng cũng không muốn phản kháng nữa, gã ta thở hổn hển, khinh miệt nhìn thấy Đường Trảm: “Bị kẻ địch giết chết, là vinh hạnh lớn nhất mà chiến sĩ của Thiên Hoàng có được! Ha ha! Long môn Thần Lực Vương, tay dùng lực một chút đi! Đừng có như một con đàn bà thế!”
“Đường Trảm, đừng giết ông ta!” Diệp Vô Phong chợt khi gần, đánh lệch cằm của Watanabe Oniyo, đưa tay vào trong miệng gã ta sờ một chút, quả nhiên là có hai chiếc răng độc, nhưng vẫn chưa cắn, xem ra Watanabe Oniyo muốn tự mình xem cảnh Tân cảng biến thành pháo hoa?
Bên Tân cảng kia ngoại trừ nhóm người trên công trường, cộng với hạng mục bán thành phẩm bên Tân Kiến, còn hơn mười nghìn dân! Đương nhiên, cũng tính cả thôn dân các vùng lân cận.