Chương 627:
Nếu không phải mọi mặt Phong Lệ Na đều rất tốt trừ điểm này ra, cô cũng không cần chạy tới đây làm chuyện vô ích này.
Nguyên Đông Thành nở nụ cười chiến thắng: “Coi như cô còn biết suy nghĩ, biết tôi đối xử tốt với cô, được rồi, đi thôi, tạm biệt đám bạn bè chó má của cô đi.”
Phong Lệ Na nhìn Bạch Nhạn Phỉ với Diệp Vô Phong với ánh mắt phức tạp, cuối cùng chỉ đành vẫy tay chào.
Nguyên Đông Thành khịt mũi, xoay người rời đi.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc này, Diệp Vô Phong lại lên tiếng: “Ai cho anh rời đi? Đã làm phiền tâm trạng ăn sáng của tôi như thế mà muốn rời đi sao?”
Nguyên Đông Thành cười khinh khỉnh: “Sao, anh muốn làm gì?”
Diệp Vô Phong nhét miếng há cảo cuối cùng vào miệng, đứng lên, chỉ mặt đất vẫn còn loang lổ bên ngoài.
“Anh biết chỗ kia vừa xảy ra chuyện gì sao?”
Nguyên Đông Thành nhướng mày: “Vậy anh muốn động tay động chân với tôi sao?”
Phong Lệ Na cũng rất lo lắng, đi lên trước một bước, đứng bên trái Nguyên Đông Thành, như để ngăn chặn Diệp Vô Phong khi Diệp Vô Phong định ra tay.
Động tác nhỏ này khiến cho Diệp Vô Phong không biết phải làm sao. Anh nói với Nguyên Đông Thành: “Thật ra mày đến đây một mình, còn có thể hống hách như vậy, mày cho rằng mày là người nhà họ Nguyên nên tao không dám đắc tội với nhà họ Nguyên hay sao?”
Nguyên Đông Thành rõ ràng cũng nhận thức được điều này: “Tao hống hách cũng là điều bình thường, mày cũng biết ở Liêu Tây sức mạnh của nhà họ Nguyên đủ để khiến cho bất cứ kẻ nào phải chết ở đây. Mày cũng biết điều này mà, nếu không thì mày cũng sẽ không chỉ đứng đây mạnh miệng mà đã trực tiếp ra tay rồi.” Còn chưa nói xong, anh đã vung nắm đấm lên mặt của anh. Bịch!
“A!” Lúc này, tiếng kêu của Nguyên Đông Thành vang ra khắp cả phòng khách lớn, các vị khách xung quanh đang ăn cơm đều cảm thấy rất hoảng sợ. Những động tác tới tấp lúc nãy của anh đã đánh anh ta thành ra bộ dạng làm cho bọn họ sợ rồi, bây giờ lại đánh tiếp, anh có vẻ đã mất trí rồi. Tất cả mọi người chỉ đứng đó nhìn Nguyên Đông Thành bị đánh, họ không dám lên tiếng. Khách sạn trong chốc lát bỗng nhiên thật yên lặng.
Vẻ mặt Phong Lệ Na lúc này chỉ có kinh hãi, cô ta che miệng mình lại, hoàn toàn không biết rằng vì sao Diệp Vô Phong lại có can đảm đến như vậy, đắc tội với doanh nghiệp Chu Tinh đã rất nguy hiểm rồi, bây giờ lại đắc tội với người nhà họ Nguyên, thật đúng là tự chui đầu vào rọ! Phong Lệ Na chạy lên phía trước bảo vệ Nguyên Đông Thành, lắc đầu với Diệp Vô Phong và yêu cầu anh về sau không làm ra chuyện này nữa.
Diệp Vô Phong thản nhiên nói: “Bình thường, tôi không nhận ra được người đang giả bộ trước mặt tôi, ngay cả một người hộ vệ anh cũng không dẫn theo vậy mà lại dám hung hăng trước mặt tôi, cậu chủ Chu người ta ít nhiều gì cũng dẫn theo mười mấy hộ vệ, mười mấy người này mặc dù không có tác dụng gì nhiều nhưng ít ra cũng chứng minh anh ta sợ mình bị đánh.”
Diệp Vô Phong thở dài lắc đầu, anh đã quá thất vọng về Nguyên Đông Thành rồi: “Người ta ít nhất cũng biết tự lượng sức mình, biết rằng hành động của bản thân có thể sẽ bị đánh, mày thì một chút cũng không có.”
Lúc này, sau khi Nguyên Đông Thành tỉnh lại, anh ta vừa kêu to vừa đứng dậy khỏi mặt đất, chỉ vào Diệp Vô Phong nhưng nói thế nào cũng không thành lời nữa.
Hành động của Diệp Vô Phong quả thực là đã nằm ngoài dự đoán của hắn, ở Liêu Tây, ai nghe thấy danh nhà họ Nguyên thì đều sẽ bị chấn động chứ đừng nói là ra tay với nhà họ Nguyên. Ngay cả những việc thiếu tôn trọng cũng sẽ không xảy ra.
“Mày là người Liêu Tây đúng không?” Nguyên Đông Thành dùng chút sức lực cuối cùng của mình nói ra câu này. Diệp Vô Phong cười ha ha một tiếng: “Đúng vậy, tao không phải là người Liêu Tây, nhưng mà có liên quan gì chứ? Cho dù tao có là người Liêu Tây, muốn đánh mày thì đánh thôi.”
Đánh thì cũng đánh rồi, kiểu tự cao tự đại này quả thực là khiến cho mọi người phải xôn xao lên. Đây đã không còn là hướng đến Nguyên Đông Thành nữa rồi mà là hướng đến cả nhà họ Nguyên. Điều này đang thách thức vị thế của cả nhà họ Nguyên ở Liêu Tây. Tất cả mọi người đều cảm thấy Diệp Vô Phong thực sự là quá gan dạ, cũng không muốn sống nữa rồi.
Nguyên Đông Thành cắn răng: “Mày xong đời rồi, tao nhất định sẽ không tha cho mày đâu, mày đợi chết đi.” Diệp Vô Phong nhún nhún vai nói: “Mày nói xong chưa, nếu như nói xong rồi thì tao tiếp tục, hiện tại mày nhìn xem mày vẫn còn ổn, thương tích một chút cũng chưa có, điều này không thể được,dù thế nào cũng muốn mày vào bệnh viện nằm vài tháng giống như cậu chủ Chu mới được.”
Mặt Nguyên Đông Thành biến sắc, nhanh chóng chạy ra bên ngoài. Phong Lệ Na thì ở bên cạnh Nguyên Đông Thành, liên tục ngoảnh đầu lại nhìn Bạch Nhạn Phi và Diệp Vô Phong, ánh mắt cô ấy đầy vẻ áy náy. Tuy cô muốn ở lại, nhưng Nguyên Đông Thành sẽ không đồng ý, cô hiện tại còn là vợ chưa cưới của anh, không thể nào không giữ thể diện cho anh ấy được.
Diệp Vô Phong mỉm cười với Bạch Nhạn Phi: “Thực sự xin lỗi, thêm phiền phức cho cô rồi.” Bạch Nhạn Phi đảo mắt qua: “Những lời này có lẽ là tôi phải nói mới đúng chứ?” Diệp Vô Phong lắc đầu: “Ý của tôi là tôi đã động đến cả nhà họ Nguyên và doanh nghiệp Chu Tinh, mà lúc đó cô lại ở cùng tôi nên bọn họ nghĩ rằng tôi và cô là cùng một nhóm, tuy nhiên thì đến Liêu Tây lần này, mục đích của tôi và cô đều không giống nhau.”
Bạch Nhạn Phi không bị sao cả: “Dáng vẻ của Đông Nguyên Thành đó, cho dù là anh không ra tay thì tôi cũng sẽ ra tay, tôi rất tức giận đó.”
Diệp Vô Phong mỉm cười: “Vậy thì xem ra việc tôi làm là đúng rồi.” Bạch Nhạn Phi gật đầu: “Chỉ có điều là không có cách nào giải quyết được vấn đề mà tôi gặp phải, hơn nữa đến lúc trở về Na Na có thể lại phải chịu khổ nữa, Nguyên Đông Thành sẽ đem mọi sự tức giận của mình trút giận lên cơ thể của Phong Lệ Na.”
Diệp Vô Phong khuyên nhủ: “Việc này tôi không có cách nào quản được, những việc mà cô có thể làm thì đều đã làm rồi, còn lại là tự bản thân Phong Lệ Na phải gánh vác, nếu như cô ấy không biết vấn đề nằm ở đâu thì cho dù cô có làm bao nhiêu việc đi chăng nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Ngay cả bản thân Phong Lệ Na cảm thấy ở bên cạnh Nguyên Đông Thành không có vấn đề gì, thì chúng ta – những người ngoài cuộc có tư cách gì mà nói mối quan hệ này có vấn đề chứ? Bạch Nhạn Phi biết rằng Diệp Vô Phong nói đúng, nhưng bây giờ cô không thể nào không quản được, cô thật sự không muốn nhìn thấy bạn của mình rơi vào vũng bùn lầy này, tự hủy hoại đi cuộc sống sau này của mình.