Mục lục
Nghịch Tập Ở Rể - Diệp Vô Phong (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 558:

Sau đó, anh ta nhìn Diệp Vô Phong, nói: “Này thằng nhãi, tao không quan tâm mày là ai. Hôm nay nếu mày không quỳ xuống xin lỗi tao, tao sẽ chặt đứt hai chân của mày! Nhớ kỹ, tao tên là Việt Thiên Niên!”

 

Diệp Vô Phong nhíu mày nhìn anh ta: “Chuyện cũ ngàn năm, Ngụy Võ Tiên vung roi, một bài thơ của Kiệt Thạch ở phía Đông. Tên của anh có nguồn gốc từ nơi đó sao?”

“Hả? Anh có thể nhớ được đến cả cái này sao, thế thì sao nào?” Việt Thiên Niên tức giận trừng mắt nhìn Diệp Vô Phong, lấy tay sờ sờ cục mụn lớn ở trên đầu, lập tức đau đến méo cả miệng.

Các thực khách ở xung quanh, đều giả vờ như đang ăn cơm rất chăm chú, nhưng thật ra đều nhìn chăm chú vào sự việc đang phát sinh ở bên này.

Diệp Vô Phong nói: “Trong bài thơ này, thật ra còn có một câu: bây giờ gió mùa thu lại hiu quạnh, thay đổi trần gian.”

Việt Thiên Niên gầm lên: “Anh đang cùng với ông đây nói thơ văn cái gì đấy? Cái gì mà ‘thay đổi trần gian’? Anh đang nói cái gì đấy?”

Diệp Vô Phong đột nhiên đứng lên: “Ngậm cái miệng thối của anh lại đi! Miệng của anh không thể sạch sẽ hơn được sao?”

Vèo! Tất cả không khí trong sảnh chính, đột nhiên căng thẳng!

Những lời này của Diệp Vô Phong, đủ trọng lượng! Việt Thiên Niên làm ‘cậu chủ’ cả ngàn năm, làm sao có thể chịu đựng được?”

Cao thủ cảnh giới cấp đại sư Việt Thiên Niên, lập tức vung tay đánh: “Anh mới là người có miệng cực kì thối!”

Động tác của Diệp Vô Phong vô cùng đơn giản, lập tức nắm lấy cổ tay của Việt Thiên Niên, nhẹ nhàng chuyển động một cái, Việt Thiên Niên lập tức xoay người khom thắt lưng xuống: “A! Anh có buông ra không?”

Thình thịch! Diệp Vô Phong dùng một cước đá vào trên mông của anh ta: “Cút ra xa một chút! Tôi không thích trong lúc ăn cơm thì có người quấy rầy mình.”

Phù phù! Việt Thiên Niên bị đá ra ngoài một cái miệng lập tức ngậm đầy bùn, chật vật đứng dậy, chạy vài bước ra phía ngoài, quay đầu lại nhìn về phía Diệp Vô Phong: “Thằng khốn, anh chờ đó!”

Diệp Vô Phong ngồi lại bàn, tiếp tục ăn cá của mình.

Ông chủ quán cá lập tức phản ứng trở lại, vội vàng đi đến bàn của Diệp Vô Phong: “Vị khách này, thật ngại quá, sự việc hôm nay đã để cho anh gặp phải phiền phức rồi. Anh vẫn nên nhanh chóng chạy đi đi, đêm nay coi như là tôi mời khách, bàn này khỏi cần trả tiền.”

Diệp Vô Phong lắc đầu: “Tôi còn chưa ăn no, tại sao ông lại có thể đuổi tôi đi?”

Ông chủ quán cá lo lắng nói: “Người anh em này, anh không biết chứ, Việt Thiên Niên này cũng không phải là một người dễ dàng chọc vào đâu! Đợi lát nữa anh ta gọi người lại đây, chỉ sợ là đập bể quán ăn của tôi mất!”

Ông ấy vừa quay đầu lại, xoay người về phía những vị khách đang ăn cơm lớn tiếng nói: “Các anh chị, thật ngại quá, hôm nay chúng tôi lập tức đóng cửa! Hễ chưa ăn no, cũng không cần phải trả tiền đâu! Mọi người mau chạy nhanh đi thôi, cảm ơn mọi người!”

Có mấy vị khách vừa nghe thấy những lời này, đều hiểu được suy nghĩ của chủ quán, bèn đi lại đây, nói với Diệp Vô Phong: “Người anh em này, ông chủ cũng là có ý tốt, tôi khuyên anh hãy mau chóng rời đi đi. Nếu không, cậu ta kia gọi người tới…Chỉ sợ rằng với võ công của anh, cũng không thể trụ được nếu có quá nhiều người, có đúng hay không?”

Diệp Vô Phong mỉm cười nói: “Ông chủ, bàn này của tôi không cần phải miễn phí. Tôi phải ăn no mới có thể đi được! Cho dù có là vua tới, cũng không thể ngăn cản việc tôi ăn cơm.”

Ông chủ Bảo Bao lo lắng nói: “Người anh em này, tôi biết rằng anh có võ công cao cường, thế nhưng danh tiếng của cậu ta ở Liệt Thuận, anh chắc là chưa rõ đúng không? Anh ta cực kì kiêu ngạo, nếu như anh không ngăn cản thì hôm nay tôi đã chuẩn bị tinh thần bị hành hung một chút! Ui da, đại ca à, anh vẫn nên nhanh chóng chạy đi thôi, gia đình chúng tôi cũng sẽ trốn ra ngoài, tôi không có trêu chọc nhưng tôi có thể trốn!”

Những vị khách chuẩn bị rời đi, đều trả tiền, không có ai là không trả tiền cho ông chủ cả. Cô gái nhỏ giúp đỡ đi thu tiền, bận bịu không ngừng, thế nhưng bộ dạng và tư thế lại cực kì nhuần nhuyễn, xem ra cũng không ít lần đến quán cá để làm việc.

Diệp Vô Phong nói: “Ông chủ, ông có tin tôi không? Nếu ông tin lời tôi nói, đêm nay ông không phải tránh né gì cả, cứ việc chờ cái tên Việt Thiên Niên qua đây là được, mọi chuyện đều có tôi gánh vác cho.”

Ông chủ quán cá lộ ra vẻ mặt đau khổ nói: “Người anh em à, anh vẫn chưa biết thế lực của Việt Thiên Niên ở Liệt Thuận đâu! Anh ta chỉ cần gọi một cú điện thoại, có thể gọi tới đây hơn trăm người, việc san bằng quán cá của tôi, có thể xảy ra đấy! Người anh em à, tôi thực sự không thu tiền của anh, anh nên mau chóng chạy đi thôi! Còn nữa, em gái của anh xinh đẹp như vậy, tên nhóc Việt Thiên Niên kia cũng là loại người hư hỏng, không chừng lại làm ra chuyện xấu gì đó! Anh vẫn nên mau chóng chạy nhanh đi, tôi cảm ơn anh được chưa?”

Diệp Vô Phong nói: “Tôi lặp lại lần nữa, tôi không cần được miễn phí. Cho nên, vì tôi đã trả tiền rồi, tôi muốn ăn xong nồi cá này, ít nhất cũng phải đợi tôi ăn no đã. Ông chủ, ông yên tâm đừng có nóng nảy, chờ tôi ăn xong đi.”

Những vị khách ngồi ở dưới đã đi gần hết, ngay cả những vị khách ở phòng riêng, nghe nói đã xảy ra chuyện như vậy, còn gặp phải một cậu chủ trẻ tuổi, cũng đều dần dần trả tiền rồi rời đi, không muốn ở lại xem cảnh tượng náo nhiệt này.

Bởi vì mỗi người đều cảm nhận được, sự việc kế tiếp, chắc chắn là sẽ nghiêng về một phía, ông chủ quán cá không chỉ phải trả một cái giá đắt, nhưng mà còn có thể bị đánh cho tàn phế! Chuyện như vậy, trong tay cậu ta, đã muốn và đã làm được mấy chục lần rồi! Tất cả người dân ở thành phố Liệt Thuận này, ai mà chẳng biết?

Nửa tiếng sau, ông chủ quán cá thật sự không chống đỡ nổi nữa, đi vào bàn của Diệp Vô Phong, xoay người chắp tay nói: “Người anh em này, tôi cầu xin anh, bất kể như thế nào, anh vẫn nên nhanh chóng chạy đi mau đi! Cho dù, anh ăn chưa no, tôi sẽ bồi thường thêm cho anh năm trăm ngàn, thấy thế nào? Anh vẫn nên chạy đi thôi, cầu xin anh đó.”

Nói xong, ông ấy lấy ra một cọc tiền, đưa cho Diệp Vô Phong: “Cầm đi, xem như là tiền bồi thường của tôi.”

Diệp Vô Phong lấy tay đẩy về: “Ông chủ à, cái này ông không đúng! Tôi vẫn chưa ăn no, tại sao ông lại đuổi tôi đi? Chờ một chút, bạn gái tôi vẫn còn chưa ăn xong.”

Bạch Tinh Đông vừa nghe được anh gọi mình là ‘bạn gái’, trong lòng chợt rung động, đôi mắt đẹp chợt vụt qua một tia sáng, liếc mắt nhìn Diệp Vô Phong một cái, lại cuối đầu ăn cơm, trong lòng cảm thấy hạnh phúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK