Mỗi hình ảnh trên video, đều mang tới cho Quách Đông Lôi một cú sốc lớn!
Người thanh niên trước mặt, nói ngắn gọn: “Lý Vinh Hoa, nữ, hai mươi bốn tuổi, có một đứa con ba tuổi, đang học trường mẫu giáo Dục Thông Lộ….”
“Đừng nói nữa! Tôi ký! Tôi ký tên!” Quách Đông Lôi hoàn toàn sụp đổ, cầm cây bút lên, lập tức ký tên của mình vào tất cả những chỗ mà đối phương chỉ định, sau đó nhanh chóng lấy con dấu của mình ra, đóng lên trên đó, không có một chút do dự nào.
Lý Vinh Hoa này chính là một trong ba tình nhân của Quách Đông Lôi, đứa con trai ba tuổi đó đương nhiên chính là con trai ruột của ông ta.
Đối phương trước khi tới đã chuẩn bị đầy đủ, cho dù Diệp Vô Phong dùng thủ đoạn ngang ngược để cướp lấy công ty Hoa Cường của ông ta, thà mất đi công ty, cũng không thể mất đi toàn bộ người thân.
Những video trước mặt, đủ để đưa toàn bộ bố con bọn họ vào tù, thậm chí tình cảnh còn có thể thảm thương hơn.
Quách Đông Lôi hoàn toàn sụp đổ rồi! Chỉ với vài chiêu thức của đối phương, đã hoàn toàn bị đánh đổ.
“Quách Chấn Vũ, con trai của tôi đang ở đâu?” Quách Đông Lôi nhìn thấy đối phương từ đầu đến cuối đều không nhắc đến tin tức của Quách Chấn Vũ, hỏi ngược lại.
“Tôi đã phái một xạ thủ, mai phục bên ngoài phòng của Quách Chấn Vũ, nhắm súng thẳng vào đầu anh ta. Ông chỉ cần ký tên muộn nửa phút thì có lẽ bây giờ Quách Chấn Vũ đã chết rồi. Bởi vì, tôi sẽ không cho ông cơ hội đổi ý.” Đối phương trả lời rất đơn giản, dọa trái tim Quách Chấn Vũ suýt nữa thì ngừng đập.
Mãi đến khi đối phương rời đi, Quách Đông Lôi cũng không dám di chuyển.
Sau khi ký tên, công ty Hoa Cường đã là của người khác rồi, thậm chí, đối phương căn bản không cần tốn một đồng tiền nào.
Mặc dù đối phương đầu tư một ít cổ phần vào, nhưng cuối cùng cũng đều thuộc sở hữu của công ty, cũng tương đương với việc không đầu tư vào.
Sau một hồi chán nản, Quách Đông Lôi đột nhiên nhận được điện thoại của Quách Chấn Vũ: “Bố, vừa rồi bố ngắt điện thoại của con? Bố làm gì đấy?”
Quách Đông Lôi im lặng một chút, thở dài: “Công ty của chúng ta, đã bán đi rồi.”
“Cái…Cái gì? Bố, bố đùa gì thế?! Vừa nãy không phải chúng ta đã bàn bạc với nhau rồi sao? Công ty của chúng ta không thể bán? Bố làm sao…” Quách Chấn Vũ quả thực không thể tin được.
Quách Đông Lôi thở dài, trong lòng thầm nghĩ: Cảm giác đối mặt với sự tàn phá vừa rồi, con làm sao có thể hiểu được?
Ông ta từ từ nói: “Chấn Vũ, bất kể như thế nào, công ty của chúng ta đã không còn nữa, nhưng mạng thì vẫn còn, có đúng không? Không cần rối rắm vì những vật ngoài thân này, chúng ta có thể chờ đợi thời cơ để trở lại.”
“Bố! Nhưng mà con…con cá cược thua rồi!” Quách Chấn Vũ nhìn thời gian, còn khoảng sau ngày nữa là đến ngày họp lớp mà anh ta đã hẹn trước với mọi người.
“Bố! Con có thể mua lại công ty của chúng ta không?” Quách Chấn Vũ vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Mua lại? Haha, Chấn Vũ, không cần phải nghĩ nữa, bố mệt rồi, tắt máy đây.” Quách Đông Lôi trực tiếp ngắt điện thoại.
Người cố chấp thu mua công ty Hoa Cường, chính là ba người Bạch Nhạn Phi, Tiết Phi và Mã Võ, còn lại Hàn Kỳ phụ trách canh chừng ở bên ngoài.
Bạch Nhạn Phi đã làm tốt các công tác chuẩn bị, Quách Đông Lôi căn bản không có cách nào xoay sở được.
Ngày hôm sau, mặc dù Quách Đông Lôi không đi đến công ty Hoa Cường, nhưng, từ toà nhà cao tầng của công ty Hoa Cường, liên tục truyền tới tin tức, ông ta rất nhanh biết đã được, đối phương đã mạnh mẽ gia nhập và công ty Hoa Cường!
Người của đối phương đều rất lợi hại, phàm là những nhân viên lâu năm có cảm tình với nhà họ Quách, toàn bộ đều bị đuổi việc, cũng không biết được đối phương làm cách nào mà có được những tình báo này, ngược lại đem thế lực của nhà họ Quách loại bỏ một cách sạch sẽ.
Thêm một ngày nữa trôi qua, Quách Đông Lôi không còn nghe thấy các nhân viên cũ gọi điện thoại đến.
Ông ta cũng không dám đi tới công ty Hoa Cường để kiểm tra, chỉ có thể gọi điện cho Mộ Dung Đông: “Anh rể, công ty Hoa Cường của em bị người ta cưỡng ép thu mua rồi, chuyện là như thế này…”
Mộ Dung Đông xem thường ông ta, không đợi ông ta nói hết, liền khiển trách: “Quách Đông Lôi, tôi đã sớm biết cậu là một kẻ bất tài không thể làm được trò trống gì! Công ty bị thu mua? Vậy thì quá tốt rồi, chẳng phải cậu sẽ được rảnh rỗi một thời gian hay sao? Đi ra ngoài nhìn ngắm trời đất cũng tốt, tôi còn có việc, tạm biệt! Chúc cậu may mắn.”
Vừa dứt lời, Mộ Dung Đông lại thật sự ngắt điện thoại!
“Anh rể? Alo? Anh rể!” Quách Đông Lôi kêu lên hai tiếng, bất đắc dĩ đành phải buông điện thoại xuống: “Thế lực nhà Mộ Dung lớn, xem thường Hoa Cường của tôi sao? À, chỉ là không biết, khẩu vị của Diệp Vô Phong rốt cuộc sẽ lớn như thế nào? Ngay cả nhà Mộ Dung cũng muốn thôn tính sao? Nếu như thật sự đúng là như thế, tôi cần phải nhắc nhở nhà Mộ Dung.”
Rất nhanh sau đó ông ta cảm thấy, Mộ Dung thế gia ở Hoa Hải, có thể nói là hống hách ngang ngược, Quách Chấn Vũ dựa vào việc Hoa Cường bị thu mua, liền suy đoán nhà Mộ Dung cũng sẽ bị diệt tộc, người của Mộ Dung thế gia nhìn vào, chằng phải đây là một trò cười rất lớn sao?
Mộ Dung thế gia, không ai có thể xâm phạm! Cho dù là quan chức cao cấp của chính phủ cũng không được! Đừng nói gì đến một thanh niên đến từ vùng khác.
Vì thế, mặc dù Quách Đông Lôi không dám gọi điện thoại, nhưng ông ta hạ quyết tâm, nhất định phải cảnh báo và ám thị cho Mộ Dung Đông.
Dung mạo ảm đạm của Quách Đông Lôi, xuất hiện trước mặt Mộ Dung Đông, nhìn thấy hai vợ chồng này sau đó tươi cười: “A, Quách Đông Lôi, cậu muốn tôi phải nói cậu như thế nào mới tốt đây! Tôi giúp cậu lấy được công ty Hoa Cường, cậu thì hay rồi, một cái rắm cũng chưa kịp thả, đã chuyển nhượng công ty sang cho người khác rồi, cậu thật đúng là, tôi khâm phục cậu.”
“Oan uổng quá! Anh rể, em không chuyển nhượng, là đối phương cưỡng ép em ký tên vào!” Quách Đông Lôi ấm ức, nước mắt cũng rơi xuống rồi, “Anh rể, em cảm giác, Diệp Vô Phong này đột nhiên xuất hiện ở Hoa Hải, lại dám ngang ngược chiếm đoạt công ty Hoa Cường của em, có lẽ nào anh ta đang nhắm vào Mộ Dung thế gia?”
“Ha! Ha Ha! Quách Đông Lôi, đồ bỏ đi như cậu, lại dám động não thay tôi sao? Cậu là nói, Diệp Vô Phong nhắm vào nhà Mộ Dung của chúng tôi sao? Sau đó khiến tôi giúp cậu tiêu diệt tên đó sao? Hắc hắc! Hay cho một chiêu mượn dao giết người! Ông đây dựa vào cái gì mà tin vào lời cậu vừa nói?” Mộ Dung Đông hiển nhiên cũng không ngốc, nhưng ông ta cũng không được tính là nhạy bén. Đam Mỹ H Văn
“Không phải! Anh rể! Em nào dám đùa giỡn với anh! Chuyện là như thế này…” Quách Đông Lôi kể lại câu chuyện một cách ngắn gọn, đặc biệt thổi phồng sức mạnh của đối phương thêm một chút.
Ánh mắt của Mộ Dung Đông, bắt đầu sắc bén: “Hả? Quách Đông Lôi, ý của cậu là nói, đối phương sử dụng thủ pháp đen ăn đen, trực tiếp nuốt lấy công ty Hoa Cường của cậu sao?”
Nước mắt Quách Đông Lôi giàn dụa: “Đúng rồi anh rể, anh nhất định phải giúp em trút cơn giận này! Những người này thật sự không nói đạo lý, ăn tươi nuốt sống em.”
Mộ Dung Đông đập bàn: “Khốn khiếp! Hoa Hải là địa bàn của nhà Mộ Dung tôi! Dám ức hiếp Quách Đông Lôi, chẳng khác nào ức hiếp nhà Mộ Dung! Được lắm! Lập tức dẫn quân đội, đi đến công ty Hoa Cường!”
Vợ của Quách Chấn Vũ, dáng người đong đưa, bước qua kéo lấy cánh tay của Mộ Dung Đông: “Anh rể! Cảm ơn anh! Anh là cha mẹ tái sinh của nhà họ Quách bọn em, trong lòng em chính là đại anh hùng.”
Đôi mắt của cô ta liếc qua, vẻ đẹp mê người, Mộ Dung Đông nhẹ nhàng nhéo vào tay cô ta một cái, cảm thấy làm này trước mặt em rể Quách Đông Lôi, trong lòng đặc biệt rất sảng khoái: “Ha ha! Tôi lại muốn xem xem, đối phương là ai, lại dám cưỡi lên đầu Mộ Dung thế gia của tôi.”