Mạc Đông Lôi lo lắng nói: “Tam Gia, ông đồng ý bồi thường tổn thất của khách sạn Hoàng Triều, nếu như bọn họ đòi một cái giá quá cao thì chúng ta phải làm sao?”
Mạc Tam Gia mỉm cười, nâng ly trà lên, nhấp một ngụm trà, nói: “Nhà họ Lâm không đủ trình độ để trở thành nhất lưu hào môn ở thành phố Tam Giang. Ai cho bọn họ gan lớn như vậy chứ? Bọn họ phải nhanh chóng đem chuyện này kết thúc mới đúng chứ, còn dám khiêu khích chúng ta? Chẳng phải là trò cười hay sao?”
Mạc Đông Lôi vẫn là có chút lo lắng, Mạc Tam Gia lại nói tiếp: “Cháu còn quá trẻ, quá bốc đồng, loại tính tình này mãi mãi sẽ không làm được chuyện lớn. Cũng nên cho cháu đổ một chút máu, để làm bài học kinh nghiệm. Được rồi, hai người các ngươi đều quay về phòng nghỉ ngơi đi. Buổi trưa ngày mai, chú sẽ mở một bàn tiệc rượu, đem chuyện này giải quyết trước. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Đợi nhà họ Lâm tách khỏi sự che chở của nhà họ Bạch, lại thảo luận tiếp.”
“Được rồi. Chú ba cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Mạc Đông Lôi khập khiễng cùng Mạc Nhị Gia rời khỏi nhà của Mạc Tam Gia.
Mười hào môn lớn của thành phố, mỗi gia đình ngồi một bàn, bao gồm cả người làm chủ gia đình, người thân chính thống, quản lý cấp cao của công ty.
Băng đảng xã hội đen từ sáu huyện và một tỉnh của Thành phố Tam Giang, cùng với người thân chính thống, thuộc hạ thân cận.
Trong đó thân phận hiển hách nhất chính là Mã Kiến Văn – Phó cục trưởng cục công an thành phố Tam Giang. Anh trai của ông ta chính là Mã Kiến Đào – Phó thị trưởng của thành phố Tam Giang, là anh em kết nghĩa của Mạc Tam Gia. Do thân phận đặc biệt của mình nên hôm nay Mã Kiến Đào không thể tham gia tiệc rượu này. Phái Mã Kiến Văn đến tham gia, mục đích là để đóng vai trò là người trung gian, áp chế khu vực này.
Bên phía nhà họ Lâm, bà cụ, một nhà Lâm Thư Âm, một nhà Lâm Kiến Ba, cộng lại cũng được mười người. Được sắp xếp ngồi vào hàng dành cho khách VIP.
Bạch Nhạn Phi, Tiết Phi, Mã Võ, Hàn Kỳ, cùng với những người nhân viên từ tỉnh thành đi theo Bạch Nhạn Phi đến đây, cũng được sắp xếp ngồi cùng một bàn.
Mạc Tam Gia bước lên sân khấu hào nhoáng. Hội nghị hai gia đình chính thức bắt đầu.
Bởi vì tối hôm qua, sếp lớn của đôi bên đã có trao đổi với nhau, cho nên buổi hội nghị hôm nay được tiến hành vô cùng đơn giản. Đầu tiên, tình tiết vụ án sẽ do phó cục trưởng Mã công bố. Mã Kiến Văn tuyên bố, nhân viên của công ty phá dỡ nhà họ Mạc là vì nhận được mệnh lệnh của Trần Lão Tứ nên mới tiến đánh nhà họ Lâm. Không phải là chủ ý của Mạc Đông Lôi. Mạc Đông Lôi sau khi biết được sự việc đã lái xe chạy đến ngăn cản, kết quả là đã không tới kịp.
Phó cục trưởng Mã sau khi gỡ bỏ hiềm nghi ngờ cho Mạc Đông Lôi, lại tuyên bố, nhân viên phá dỡ của nhà họ Mạc và bảo vệ của khách sạn Hoàng Triều xảy ra xung đột, đồng thời dùng vũ khí để đánh nhau. Giữa chừng đã giết chết một người da đen, người này không rõ lai lịch, sau khi cơ quan công an điều tra thì người này không có quan hệ gì với nhà họ Lâm. Có thể coi là người này và Mạc Đông Lôi tồn tại ân oán cá nhân. Cho nên, Mạc Đông Lôi bị thương cũng không hề liên quan đến nhà họ Lâm.
Tóm lại, ý của phó cục trưởng Mã đó là xung đột của hai gia đình, chỉ là một sự hiểu lầm.
Cuối cùng, phó cục trưởng Mã bổ sung thêm: “Lãnh đạo cả hai cấp của thành phố, đặc biệt xem trọng vụ án này, bởi vì vụ án này liên quan đến rất nhiều nhân viên, hơn hai người bị thương. Trước mắt, kẻ chủ mưu là Trần Lão Tứ vẫn đang bị truy nã toàn quốc. Chuyện xung đột giữa hai gia đình và vấn đề bồi thường về kinh tế sẽ do hai bên tự giải quyết.”
Mạc Tam Gia nhìn Bạch Nhạn Phi, nói: “Cô Bạch, vừa rồi phó cục trưởng Mã đã nói rõ ràng rồi. Hôm nay, bà cụ nhà họ Lâm cũng đã đến, chúng ta liền trao đổi một chút về vấn đề bồi thường đi. Đầu tiên, tôi thay mặt cho cháu trai của tôi Mạc Lôi Phong gửi lời xin lỗi đến bà cụ nhà họ Lâm. Mạc Đông Lôi còn trẻ, còn đang thiếu hụt kinh nghiệm. Không được thuộc hạ của tôi quản giáo nghiêm khắc nên mới làm ra chuyện gây tổn thất kinh tế nghiêm trọng đến khách sạn Hoàng Triều của nhà họ Lâm. Thế này đi, bà cụ, bà đưa ra một con số, để bây giờ Mạc Đông Lôi bồi thường.”
Bà cụ hoàn toàn không nghĩ tới, Mạc Tam Gia cao cao tại thượng của ngày thường, hôm nay lại có thái độ như thế này.
Bà nhanh chóng đứng lên: “Tam Gia, ông quá lời rồi. Vừa này phó cục trưởng Mã cũng nói rồi, xung đột giữa hai gia đình đều là hiểu lầm. Nhà họ Lâm chúng tôi mấy đời đều cắm rễ ở thành phố Tam Giang. Trước giờ cũng không nhận bất kỳ sự cứu trợ nào của Tam Gia. Hôm nay Tam Gia có thể vì chúng tôi mà đứng ra chủ trì công đạo, tôi đã vô cùng cảm kích rồi. Làm sao còn không biết xấu hổ mà mở miệng đòi tiền bồi thường của Tam Gia?”
Mạc Tam Gia cười “haha” một tiếng: “Bà cụ, mặc dù Mạc Đông Lôi là cháu trai của tôi, nhưng mà, bất kể là ai làm ra việc sai trái, chung quy vẫn phải bị trừng phạt. Tôi lấy tư cách là hội trưởng hội công thương của thành phố Tam Giang. Nhất định phải xử lý sự việc một cách công bằng. Tiểu Lôi?”
Mạc Đông Lôi nhanh chóng đứng ra: “Chú ba, cháu đây.”
Mạc Tam Gia nghiêm mặt nói: “Lời cần nói chú cũng đã nói xong rồi. Đến lượt con bày tỏ thái độ đấy.”
Mạc Đông Lôi cười nói: “Bà cụ, chuyện xảy ra vào tối hôm qua, cháu thành thật xin lỗi. Thuộc hạ của cháu là Trần Lão Tứ, trong người buồn bực. Không được sự cho phép của cháu đã tự tiện ra quyết định. Tạo thành thiệt hại không nhỏ cho mọi người. Đặc biệt là về phía cô Bạch, một vài huynh đệ bảo vệ của cô ấy, cũng bởi vì người của cháu không kiềm chế được mà làm bọn họ bị thương. Cháu với tư cách là tổng giám đốc của tập đoàn. Nhất định phải chịu trách nhiệm về việc không dạy dỗ nghiêm khắc đám thuộc hạ của mình.”
Mạc Đông Lôi từ đâu lấy ra hai tấm chi phiếu: “Ở đây có hai tấm chi phiếu, mỗi tấm là hai trăm vạn, một tấm là cho cô Bạch.”
Mạc Đông Lôi đi đến bên cạnh Bạch Nhạn Phi, khúm na khúm núp đưa tấm chi phiếu cho cô ấy: “Cô Bạch. Bởi vì tôi không biết đấy là người của cô, nên đã lỡ tay làm bọn họ bị thương. Một chút tiền viện phí này, cô nhất định phải nhận lấy.”
Bạch Nhạn Phi cũng không khách sáo, gật gật đầu, để Tiết Phi nhận lấy số tiền này trước.
Mạc Đông Lôi lại đi đến trước mặt bà cụ, hai tay dâng lên tấm chi phiếu kia, bà cụ gật gật đầu, vừa định đưa tay ra lấy.
Đột nhiên, Diệp Vô Phong nói: “Đợi đã.”
Mạc Đông Lôi nhìn thấy Diệp Vô Phong đứng ra nói, cắn răng căm ghét nói: “Diệp Vô Phong, cậu muốn làm cái gì?”
Diệp Vô Phong nói: “Mạc Đông Lôi, tôi muốn nhắc nhở cậu. Mặc dù bà nội là người làm chủ của nhà họ Lâm chúng tôi. Nhưng mà, người đại diện pháp lý của khách sạn Hoàng Triều là vợ tôi Lâm Thư Âm. Anh điều động tám trăm người đến đập phá khách sạn của chúng tôi, còn đánh trọng thương nhân viên bảo vệ của chúng tôi. Anh chỉ lấy ra có hai trăm vạn, là muốn giải quyết xong chuyện này hay sao?”
Mạc Đông Lôi nghiến răng, giận dữ nói: “Vậy cậu muốn bao nhiêu?”
Lâm Kiến Ba ở bên cạnh nói chen vào: “Diệp Vô Phong, hôm nay hội nghị đàm phán của hai gia chủ là Mạc Tam Gia và bà nội. Cậu nghĩ cậu là ai? Bà nội còn chưa nói cái gì, cậu lại đứng ra phá đám. Trong mắt cậu còn có bà nội hay không?”
Diệp Vô Phong cười lạnh: “Muốn hỏi trong mắt tôi có bà nội hay không, thì trước tiên hãy hỏi là trong mắt bà nội có tôi hay không?”
Diệp Vô Phong nói: “Bà nội, bà lớn tuổi rồi. Những việc này không cần bà phải bận tâm. Mặc dù bà là người làm chủ nhà họ Lâm. Nhưng mà ở khách sạn Hoàng Triểu, Thư Âm mới là chủ. Chuyện này, hãy để cho cháu toàn quyền phụ trách đi.”