Raymond giống như một cỗ máy chiến đấu, anh ta dồn ép đối thủ ngay khi bước lên sàn đấu, một lúc sau, đối thủ không còn sức lực chống trả bị đánh gục xuống đất, sau đó Raymond rơi vào trạng thái điên cuồng, bẻ gãy tứ chi của đối thủ, sau đó đấm nát phần đầu của đối phương, thời điểm đối phương được khênh xuống dưới đã không còn nguyên hình người.
Mộ Dung Hào Giang cùng Bát Tí Hải Thần đều giết qua vô số người, nhưng chứng kiến video tàn sát bạo lực như vậy, sâu trong, lòng cảm thấy sợ hãi không thôi, gã thực sự là ác ma…!
Kế tiếp, lại có một đối thủ nữa lên sàn, đối phương có khổ người hao hao giống Raymond, bộ dạng rất kiêu ngạo.
Raymond dường như cảm thấy đối thủ xứng tầm với mình, hai mắt tỏa sáng, chiến đấu vừa bắt đầu, Raymond đã phấn khích tung cho đối phương ba cú đấm!
Kết quả gã cơ bắp đó lại gục trước ba cú đấm đó, những giây sau đó là buổi biểu diễn đầy máu tanh của Raymond, đánh tới mức đầu đối phương gần như rời khỏi cổ!
Trên sàn đấu tràn ngập máu tươi, thời điểm đi xuống sàn, Raymond còn trượt một đường, một buổi chém giết hoàn mỹ!
Xung quanh sàn đấu là tiếng thét chói tai, tiếng huýt sáo phấn khích, sau đó là khung cảnh cực kì kích động.
Thậm chí còn có một người phụ nữ đến xem kích động tới mức cởi sạch quần áo, xông lên sàn đấu, ôm chầm lấy Raymond hôn hít.
Raymond cũng không kém, ngay trên sàn đấu đè người phụ nữ kia, trình diễn một màn mỹ nữ cùng dã thú, tiếng hoan hô càng ngày càng nhiệt tình hơn…
“Thằng khốn đó mạnh quá.”
Bát Tí Hải Thần cảm thấy không chịu đựng được nữa, xấu hổ quay đầu sang một bên.
Mộ Dung Hào Giang vui mừng không thôi: “Tốt! Mạnh như thế! Nếu như Diệp Vô Phong có kết cục như vậy, 500.000 đô la mỹ cũng đáng.”
Rồi ông ta nhìn Mộ Dung Nhân: “Nhân Nhi, con đã hẹn với Raymond chưa?”
Mộ Dung Nhân gật đầu: “Bố cứ yên tâm! Con đã hẹn rồi, 6.30 phút bọn họ sẽ đúng giờ đến sân vận động!”
“Rất tốt! Hải Thần, ông cũng chuẩn bị một chút, đến lúc đó cần phải phát huy hết sức của mình!”
Bát Tí Hải Thần nói: “Được rồi! Ông chủ cứ yên tâm, chỉ cần Raymond có thể xử lý Diệp Vô Phong, những người khác tôi có thể giải quyết một cách đơn giản!”
“Anh với Ngưu Nhi tham chiến? Không được?” Bạch Nhạn Phỉ sốt ruột: “Diệp Vô Phong, ba trận thắng hai, nhỡ một trong hai người thất bại thì sao?”
Diệp Vô Phong nói: “Yên tâm đi, đến lúc đó, Du Kinh Hồng sẽ tới hỗ trợ.”
“A..! Vị cao thủ kia? Thật tốt quá!” Bạch Nhạn Phỉ đương nhiên biết rõ, Du Kinh Hồng không phải người bình thường.
Tiêu Ngưu Nhi cầm trong tay một ít xúc xích dăm bông: “Giờ tôi không thể ăn quá no được, đợi đến lúc nữa đói bụng thì ăn thêm một chút. Ha ha!”
Cậu cũng thuộc phần tử hiếu chiến, cảm thấy tự hào vô cùng khi Diệp Vô Phong chọn cậu tham gia cuộc chiến.
Năm rưỡi, tại sân vận động nhà họ Mộ Dung, đội ngũ hai bên cơ bản đã đến đầy đủ, nhưng bên Diệp Vô Phong lại thiếu một vị trí.
Mộ Dung Hào Giang hung dữ nhìn Diệp Vô Phong nói: “Diệp Vô Phong, tôi và cậu có huyết hải thâm cừu, trận chiến này khiến chúng ta phải đánh cược mạng mình.”
Diệp Vô Phong nhún vai: “Trận chiến sinh tử? Được! Mộ Dung Hào Giang, sợ đến lúc nó ông nói lời không giữ lời thôi…”
Mộ Dung Hào Giang nói: “Trận chiến ngày hôm nay, bên tôi đặt cược 2 tỷ đô la mỹ! Tôi dùng tài sản nhà Mộ Dung chúng tôi làm vật thế chấp.” nói xong, ông ta sai Mộ Dung Nhân đưa ra một phần tài liệu: “Diệp Vô Phong, bên các người phải đặt cược giá trị ngang hàng, nếu không, các người tự động nhận thua đi.”
“Hai tỷ sao…” Diệp Vô Phong nhìn Lâm Thư Âm, người kia gật đầu: “Tôi đã đem toàn bộ giấy tờ của Hoa Cường, dựa theo giá trị thị trường hiện tại tại thành phố Hoa Cường, thì phần tài sản này có giá trị ít nhất là tám tỷ, thậm chí còn nhiều hơn. Ở đây có tài liệu đánh giá chuyên nghiệp, Mộ Dung Nhân, anh có thể nhìn qua.”
Diệp Vô Phong mỉm cười nói: “Tốt, vậy đánh cược công ty Hoa Cường! Mộ Dung Hào Giang, ông cũng phải đưa ra tiền đặt cược tương đương, nếu không, ông tự động nhận thua đi.”
“Được!” Mộ Dung Nhân kiên quyết thách thức: “Tôi đang cầm tất cả tài liệu bất động sản cùng nhà xưởng của dòng họ Mộ Dung, tám tỷ, không thành vấn đề.”
Cả hai bên đã chuẩn bị tài liệu và giao chúng cho ông Bob, người được chỉ định đặc biệt để chủ trì trận chiến này.
Sau khi kiểm tra kĩ càng, ông Bob dõng dạc tuyên bố: “Trận chiến giữa dòng họ Mộ Dung cùng công ty Hoa Cường có thể bắt đầu ngay bây giờ.”
Hai bên tách ra, Diệp Vô Phong nói: “Mộ Dung Hào Giang, vừa rồi ông đã đề cập qua trận chiến sinh tử, giờ ông lại không dám sao?”
Mộ Dung Hào Giang cười lạnh: “Chỉ là tôi không muốn cậu thua cược mà chết! Tôi muốn cậu chết không được tử tế!”
“Ồ.. được thôi, giờ bắt đầu đi?”
Diệp Vô Phong lạnh lùng nhìn Mộ Dung Hào Giang: “Trận chiến này dù không động được tới gân cốt nhà họ Mộ Dung, cũng có thể khiến mấy người chảy máu.”
“Haha!” Mộ Dung Hào Giang cười điên cuồng: “Diệp Vô Phong, tôi muốn Hoa Cường của cậu từ nay thuộc về nhà họ Mộ Dung này! Hải Thần, phe ta ai đánh trước?”
Bát Tí Hải Thần lạnh lẽo nhìn Diệp Vô Phong: “Họ Diệp kia, đội của cậu có ai thì gọi ra đấu đi!”
Diệp Vô Phong nhìn đông nhìn tây, Du Kinh Hồng nhanh nhẹn xuất hiện, chậm rãi đi tới: “Diệp Vô Phong, đừng lo lắng, tôi tới rồi!”
“A…?” Bát Tí Hải Thần chấn động: “Du Kinh Hồng, cô…”
Raymond kích động, thấy Bát Tí Hải Thần sợ Du Kinh Hồng như thế thì không hiểu vì sao: “Một ả đàn bà thôi mà, sao ông lại sợ ả ta như thế!”
Bát Tí Hải Thần nhỏ giọng nói với Raymond: “Người này có năng lực xuất chúng, giỏi hơn tôi gấp trăm lần.”