Mục lục
Nghịch Tập Ở Rể - Diệp Vô Phong (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không muốn!” Khiếu Điêu Kiếm chán nản ngồi xuống, giống quả cầu da xì hơi: ‘Được, điều kiện thứ nhất tôi đồng ý.”

Diệp Vô Phong mỉm cười gật đầu: “Ai, bây gờ mới ngoan nha. Vậy chúng ta tiếp tục, điều kiện thứ hai, Khiếu Điêu Kiếm ông cố ý đoạn mất cung ứng vật liệu thép của công ty Hoa Cường chúng tôi, nên phải bù đắp tổn thất cho Hoa Cường chúng tôi, cho nên, ít nhất ông phải bồi thường chúng tôi bay mươi tỷ đồng.”

“Không thể nào! Anh đây là dọa dẫm!” Khiếu Điêu Kiếm vụt một cái lại đứng lên: ‘Diệp Vô Phong, anh đây là tại cố ý chơi tôi đúng không? Có tin tôi thà rằng cá chết lưới rách, cũng sẽ không đồng ý loại hiệp ước không bình đẳng như anh hay không?”

Diệp Vô Phong nói: “Nếu như ông muốn cá chết lưới rách, được! Bây giờ chúng ta cùng đi Ban Kỷ Luật Thanh tra? Hoặc là đi cục công an? Ông lựa chọn đi!”

“Đây…” Khiếu Điêu Kiếm lập tức tịt ngòi, cắm đầu thở mạnh.

Diệp Vô Phong nói: “Bảy mươi tỷ, không được thiếu một đồng! Mà nhất định phải có trong hôm nay! Nếu không, ngày mai sẽ là trăm tỷ, không được thiếu một đồng! Qua ngày mai, ông cứ chờ Ban Kỷ Luật Thanh tới cửa đi! Đừng có dùng nhà họ Mộ Dung hù dọa tôi, tôi không sợ nhà họ Mộ Dung.”

Khiếu Điêu Kiếm sợ: “Nhưng sao tôi có được bảy mươi tỷ tiền mặt đây!”

Diệp Vô Phong nói: “Tìm Lưu Vũ, nhất định bà ta có thể giúp ông lấy được bay mươi tỷ.”

Khiếu Điêu Kiếm hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nói: “Được, tôi đồng ý.”

Diệp Vô Phong nói: “Thứ ba…”

“Cái gì? Còn có thứ ba sao? Đã hết chưa vậy?” Khiếu Điêu Kiếm nhảy dựng lên lần nữa! Hôm nay trái tim ông ta đã nhận mấy lần khiêu chiến lớn, từ đám mây xuống đến Địa Ngục, mỗi lần đều đau lòng như vậy.

Diệp Vô Phong nói: “Muốn tôi tố cáo ông sao, điều kiện của tôi chính là muốn sau này ông làm người cho tốt. Cho nên, điều thứ ba này, tôi nghĩ, những bất động sản trong tay ông, sớm muộn cũng là tai họa. Hay là sang tên ra, tôi sẽ phái người giúp ông giữ thật tốt.”

“Nhưng những bất động sản kia, đều là đăng ký dưới tên tình nhân của tôi hoặc là người thân các cô! Căn bản cũng không ở chỗ tôi!” Mặt Khiếu Điêu Kiếm sắp tái mét rồi, cảm giác ở trước mặt Diệp Vô Phong ông ta không mặc quần áo, cả người trân chuồng.

Diệp Vô Phong muốn cướp đoạt gia sản của ông ta! Nhãi này chính là ác ma!

“Dù dưới tên tôi, tôi cũng sẽ không đưa cho ông.” Khiếu Điêu Kiếm cắn răng hàm, bờ môi run rẩy.

Diệp Vô Phong cười nhẹ một tiếng: “Đương nhiên, cảm giác cắt thịt có chút đau, nhưng có nhiều thứ còn quý giá hơn cho với những bất động sản này của ông. Tỉ như nói ông xem cái này.”

Diệp Vô Phong ấn mở một video trong điện thoại, bên trong có một đứa bé trai, đang chơi đùa.

“Đại Bảo? Đại Bảo của tôi! Anh đã làm gì nó?” Đương nhiên Khiếu Điêu Kiếm nhận ra cậu bé này, đây chính là đứa con trai của ông ta với một tình nhân trong căn nhà ở thủ đô! Mà ông ta chỉ có hai đứa con trai, nhưng tất cả đều lại do tình nhân đẻ, vợ chỉ sinh một đứa con gái.

Diệp Vô Phong nói: “Tôi không có làm gì nó, chỉ là phái người chơi đùa với nó.”

Thấy Khiếu Điêu Kiếm trầm mặc xuống, Tiêu Sắc lại chìa màn hình điện thoại của mình ra, chuyển hướng Khiếu Điêu Kiếm, bên trong lại là một cậu bé nhỏ hơn, đang khóc lớn.

“Nhị Bảo? Trời ạ! Các anh… Các anh lại làm gì nó?” Khiếu Điêu Kiếm giống như dã thú bị thương, đỏ mắt hỏi.

Tiêu Sắc nói: “Ông yên tâm, Nhị Bảo còn ở Hàng Châu, chỉ là, người của tôi đang dẫn nó đi ăn nhưng nó lại không phối hợp.”

“Các anh chính là ác ma!” Khiếu Điêu Kiếm chán nản nói, lùi về ghế, chỉ cảm thấy cả người đều không có sức lực, dường như sức lực cả người, bị rút khô trong nháy mắt.

Diệp Vô Phong nói: “Thật ra tôi là người nhân từ, trong hơn trăm căn bất động sản của ông, tôi cũng chỉ muốn một bộ phận trong đó.”

“Một bộ phận sao? Là bao nhiêu?” Khiếu Điêu Kiếm triệt để sợ.

Diệp Vô Phong nói: “Tất cả phòng của ông, tổng cộng là một trăm linh tám căn. Tôi chỉ cần chín mươi tám bộ ở ngoài thành phố này, để lại những căn trong thành phố Hỏa Hải cho ông. Thế nào? Tôi còn chưa đủ tốt sao?”

 

Ánh mắt của Tiêu Sắc nhìn Diệp Vô Phong lại càng thêm sùng bái! Chín mươi tám căn nhà ở chỗ khác?  Đây là một đống tài sản đó nha!

“Không! Không được! Như vậy sao được?” Khiếu Điêu Kiếm lầm bầm, nhưng ngữ khí phản đối lại không mãnh liệt.

Diệp Vô Phong cười nhạt: “Ông đang có quyền lựa chọn. Trưởng phòng Điêu Kiếm, nếu như ông lựa chọn phản đối một trong ba điều kiện của tôi thì chúng ta sẽ kết thúc hợp tác. Không sợ nói cho ông biết, tôi vẫn sẽ không đi báo cáo ông, có điều, nếu như hai cậu bé vừa rồi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nào có lẽ sẽ rất bình thường.”

“Không! Không được!” Khiếu Điêu Kiếm kêu thảm một tiếng, che mặt khóc: ‘Diệp Vô Phong, anh là ma quỷ.”

“Cảm ơn lời khen của ông.” Diệp Vô Phong vẫn rất bình tĩnh: ‘Thật ra, tôi đối xử với ông như thế là bởi vì ông là một con sâu mọt lớn của đất nước. Những tài sản trên tay ông đều là của đất nước. Cứ xem như là tôi tìm lại cho nhà nước. Từ đầu đến cuối tôi còn ra tay nhẹ nhàng với ông, không đưa ông ta cho luật pháp xử lý. Cho nên, con người tôi thật sự rất nhân từ. Ông có cảm thấy hay không?”

Mặc dù Tiết Phi im lặng lẳng lặng nghe, nhưng anh ta cũng ngầm giơ ngón tay cái với Diệp Vô Phong: Anh Phong thật giỏi! Một đống vật liệu ấy đã trị tên trưởng phòng Điêu Kiếm phách lối không ai bì nổi này ngoan ngoãn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK