Những người ở đây đều vô cùng bối rối, ai cũng không biết người này xuất hiện như thế nào và đó là ai?
Cô sao có cái gan lớn như thế, chen ngang vào chiến trường giữa hai cao thủ tuyệt đỉnh? Thậm chí cô còn dám ra tay với đối phương?
Những vị cao thủ ở đây không thiếu cấp bậc tông sư, nhưng không ai có thể chịu được lực công kích giữa hai đại cao thủ như thế, bởi vì họ có thể bị hai đại cao thủ đánh hội đồng, đánh cho ra bã!
Nhưng người phụ nữ này không chỉ làm vậy, thậm chí còn tát Bát Tí Hải Thần một cái tát, việc này ít nhất nói lên cô thuộc phe của Diệp Vô Phong.
“A…? Du…” Bát Tí Hải Thần bị tát một cái lùi về sau, bỗng nhiên thu lại sức mạnh của mình, trùng hợp Diệp Vô Phong lúc này đã kiệt sức.
Bát Tí Hải Thần không nói lời nào xoay người rời đi, ngay lúc Mộ Dung Hào Giang đang thắc mắc muốn hỏi thì Bát Tí Hải Thần chỉ nói một chữ: “Đi!”
Trong nháy mắt, nhóm người nhà họ Mộ Dung đồng loạt rút lui.
“Ngài Diệp!” Tiêu Ngưu Nhi, Tiêu Sắc cùng với Bạch Nhạn Phỉ lập tức chạy tới bên người Diệp Vô Phong, lúc đỡ lấy Diệp Vô Phong, thì cả nhóm mới nhận ra sắc mặt Diệp Vô Phong trắng bệch, mồ hôi đổ như mưa, cực kì mệt mỏi.
Diệp Vô Phong miễn cưỡng nở nụ cười, con mắt khép lại, cả người mềm nhũn.
“Để cậu ta nghỉ ngơi một chút.” Người phụ nữ vừa rồi ‘ngăn cản’ cuộc chiến nhẹ nhàng nói.
“Ừ! Để ngài Diệp nghỉ ngơi một chút, nhanh, dìu ngài ấy lên tầng.” Tiêu Sắc vội vàng sắp xếp.
Lúc đi vào thang máy, Bạch Nhạn Phỉ bỗng nhiên nói: “Ơ? Vị cao thủ vừa nãy đâu?”
Tiêu Ngưu Nhi chớp mắt mấy cái: “Cô ấy không vào thang máy…”
Mọi người sắp xếp cho Diệp Vô Phong nghỉ ngơi trong phòng, Tiêu Ngưu Nhi vội vàng xuống tầng: “Tiết Phi, người vừa rồi đâu?”
Tiết Phi nói: “Tôi mải để ý mọi người đỡ ngài Diệp, cũng không chú ý… Cô ấy không lên tầng với mọi người sao?”
Tiêu Ngưu Nhi dậm chân không ngừng: “Quả đúng là cao thủ…”
Tiết Phi nói: “Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, đúng là cao thủ. Cô ấy rốt cuộc là ai nhỉ? Có phải người quen của anh Phong hay không?”
Tiêu Ngưu Nhi gật đầu: “Chắc vậy, bằng không ngài Diệp sẽ không phải chống chịu tới thời điểm này.”
Tiêu Ngưu Nhi không ngốc, chẳng qua cậu đơn thuần, chỉ một lòng say mê võ thuật mà thôi.
Phải nói rằng, với tư cách là một cao thủ cấp độ chiến thần chân chính, Bát Tí Hải Thần quả thực có lực công kích mạnh mẽ vô cùng, Diệp Vô Phong cùng Cartel đấu với nhau hơn nửa giờ, đã rơi vào tình trạng sa cơ lỡ vận, lúc này Bát Tí Hải Thần không đuổi cùng giết tận, giết chết Diệp Vô Phong ngay tại chỗ, Diệp Vô Phong cũng nên thắp hương khấn vái ông bà tổ tiên.
Mà công lực của Cartel, dưới sự nhận xét của Diệp Vô Phong, thì đối phương nhỉnh hơn Bát Tí Hải Thần.
Nhưng dù như thế nào, Diệp Vô Phong cũng không tránh khỏi tình trạng mệt mỏi thoát lực, nhưng có thể ngăn cản hai cao thủ cấp bậc chiến thần cũng là chuyện đáng để kiêu ngạo.
Nếu như anh không cản nổi, toàn bộ công ty Hoa Cường sẽ sụp đổ ngay trong ngày hôm nay!
“Diệp Vô Phong, anh tỉnh lại đi.” Lâm Thư Âm hai đẫm lệ, nước mắt rơi như mưa, tan nát cõi lòng.
Có Lâm Thư Âm ở đây, dù Bạch Nhạn Phỉ cùng Tiêu Sắc cũng cảm thấy đau lòng, nhưng cả hai không dám thể hiện quá nhiều, chỉ có thể cùng Lâm Thư Âm yên lặng rơi lệ.
“Anh tỉnh rồi?” Cuối cùng cũng thấy Diệp Vô Phong chậm rãi mở mắt, Lâm Thư Âm vui mừng tới phát khóc, gục đầu vào lòng Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong nháy mắt mấy cái: ‘Chẳng lẽ mấy người nghĩ tôi sắp chết sao?”
Tiêu Sắc vội vàng chảy nước mắt nói: “Không có! Không có!”
Diệp Vô Phong xoa tóc Lâm Thư Âm, khẽ cười nói: “Yên tâm, người tốt không sống lâu, tai họa lại kéo dài ngàn năm. Người như anh muốn chết cũng không dễ.”
Lâm Thư Âm che miệng anh: “Anh nói bậy bạ gì đó? Chết hay không chết cái gì? Không cho anh nói lung tung.”
Diệp Vô Phong nhếch miệng nói: “Khục khục, anh bị vợ quản nghiêm, không có biện pháp chống chế rồi.”
Tiêu Ngưu Nhi cười ngốc nghếch: “Khặc khặc.”
“Anh nói bậy gì đó? Vợ quản nghiêm bao giờ?”
Lâm Thư Âm nhịn không được vỗ ngực đối phương mấy cái, nhưng vừa mới động tay cô mới nhớ ra thì mới vội vàng dừng lại: “Anh cảm thấy sao rồi? Có bị thương ở đâu hay không?”
Diệp Vô Phong nói: “Nếu em không đè anh thì anh cũng không sao.”
“Đáng ghét!” Lâm Thư Âm ngượng ngùng không thôi, lại tranh thủ thời gian đứng dậy, để tránh phải hiềm nghi ‘Đè nặng’ anh.
Diệp Vô Phong quả nhiên ngồi dậy, toàn thân ướt đẫm nhưng anh không cởi ra.
Tiêu Sắc đưa hộp sữa tới: “Này, anh uống hớp sữa đi!”
Diệp Vô Phong nháy mắt mất cái: “Sữa này của cô có nóng không?”
“Đương nhiên nóng rồi, tôi chuẩn bị cho anh mà.” Tiêu Sắc không dấu việc mình có thiện cảm với Diệp Vô Phong.
Bạch Nhạn Phỉ nói: “Ừ, uống trước một hộp, bổ sung năng lượng. Thư Âm, cô giúp anh ấy đi tắm rửa, chúng tôi ra ngoài trước.”
“Ừ.” Lâm Thư Âm gật đầu, mọi người rời đi.
Cửa phòng vừa đóng, Lâm Thư Âm liền nhìn Diệp Vô Phong: “Anh vừa nói linh tinh nhiều thế, có phải muốn uống sữa của Tiêu Sắc hay không?”
“Anh cam đoan mình không có ý nghĩ như thế! Em suy nghĩ nhiều rồi! Anh thề đó!” Diệp Vô Phong giơ tay phải lên, suýt nữa khiến hộp sữa rơi xuống.