Mục lục
Cực Phẩm Thần Y - Trần Gia Bảo - Liễu Ngọc Anh (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 825

Võ đạo Việt Nam?

Vương Trí Kiên sững người, anh ta từng nghe sư phụ nhắc qua rằng những người thuộc võ đạo Việt Nam có thể dùng tay không chẻ núi, chân không rạch biển và dũng khí địch lại cả trăm ngàn người một lúc, chẳng lẽ, Trần Gia Bảo chính là một cao thủ võ đạo Việt Nam trong truyền thuyết?

Kiều Văn Nhã lắc đầu, vốn dĩ cô còn cảm thấy hiếu kỳ vì Trần Gia Bảo có thể khiến Tạ Cẩm Tú theo đuổi ngược lại, cho rằng Trần Gia Bảo ắt phải có chỗ hơn người, nhưng bây giờ, cô chỉ thấy anh ta rất ngu xuẩn.

“Hai người cách biệt rõ ràng như thế, không ngờ Trần Gia Bảo lại thật sự nhận lời thách đấu, từ đó có thể thấy Trần Gia Bảo là ngựa non háu đá, hữu dũng vô mưu, mai này chắc chắn không làm nên chuyện lớn, người như thế không phải là một đối tượng tốt để kết duyên. Thật không hiểu vì sao Cẩm Tú lại coi trọng anh ta như vậy, hơn nữa còn theo đuổi ngược lại Trần Gia Bảo. Không được, mình phải tìm cơ hội nói chuyện này với Cẩm Tú.”

Nghĩ tới đây, Kiều Văn Nhã vô thức nhìn về phía Tạ Cẩm Tú, nhưng rồi lại sửng sốt. Tạ Cẩm Tú như cô vợ nhỏ đứng ngoan ngoãn bên cạnh Trần Gia Bảo, hoàn toàn không có vẻ lo lắng cho anh ta.

“Nhìn thái độ của Cẩm Tú giống như thật sự tin tưởng Trần Gia Bảo tuyệt đối. Chẳng lẽ, Trần Gia Bảo thực sự có chỗ hơn người?”

Kiều Văn Nhã khẽ nhíu mày, không mấy chắc chắn với đánh giá “ngu xuẩn” của mình dành cho Trần Gia Bảo.

Quả thực Tạ Cẩm Tú không lo lắng cho Trần Gia Bảo một chút nào, ngược lại trong lòng cô còn thầm mặc niệm cho John.

Trừ lúc mới nhìn thấy Trần Gia Bảo, do tâm tình xao động nên cô mới lo lắng, bây giờ tâm trạng cô đã bình tĩnh trở lại, biết Trần Gia Bảo thực sự là một cao thủ võ đạo, cho dù John tạng người như bò mộng cũng tuyệt đối không phải đối thủ của anh.

Nếu đã thế, cô cần gì phải lo lắng vô ích?

Thắng Mộng Việt bật cười khinh miệt: “Trần Gia Bảo, tôi đánh giá cao sự dũng cảm của cậu, nhưng, tôi cũng coi thường sự ngu xuẩn của cậu.”

“Cậu có biết John là vệ sĩ mạnh nhất của tôi, trước kia từng phục vụ trong chiến đội hải lục quân của Anh Quốc, từng tham gia vô số trận chiến, lập được vô số chiến công, một trong những chiến tích lừng lẫy nhất chính là một mình tiêu diệt cả một nhóm khủng bố, có thể nói anh ta đã từng bước qua cả trăm trận đánh. Chính nhờ bản lĩnh này anh ta mới vượt qua vòng tuyển chọn gắt gao để trở thành vệ sĩ của hoàng gia Anh Quốc.”

Vương Trí Kiên giật mình kinh ngạc, chẳng trách anh ta lại hống hách như vậy, thì ra là thật sự có thực lực mạnh.

Trần Gia Bảo bình tĩnh nhướn mày: “Vậy thì sao?”

Thắng Mộng Việt nhíu mày, anh ta vốn tưởng Trần Gia Bảo sẽ bị dọa tái mét mặt mày, nhưng không ngờ Trần Gia Bảo lại chẳng mảy may bị ảnh hưởng. Thẩm Mộng Việt sa sầm mặt, nói: “Cậu đừng nghĩ mình là bạn trai cô Tạ thì John sẽ nương tay, cậu sỉ nhục tôi, sỉ nhục Nữ hoàng, phải trả giá bằng sự tàn phế hoặc chính tính mạng của cậu!”

Trần Gia Bảo gật đầu, đáp: “Quyền cước không có mắt, bất kể sống chết. Được lắm, vừa đúng ý tôi.”

Kiều Văn Nhã kinh hãi kêu lên một tiếng, không ngờ hậu quả của trận quyết đấu này lại nghiêm trọng như vậy.

Mặc dù đây là lần đầu tiên cô gặp Trần Gia Bảo nhưng cô cũng không muốn bạn trai của Tạ Cẩm Tú có mệnh hệ gì. Cô vội nói: “Trần Gia Bảo, dù sao cậu cũng không phải đối thủ của John, chi bằng nhận thua rồi xin lỗi cho qua chuyện, hà cớ gì nhất định phải quyết đấu…”

Cô còn chưa nói xong Trần Gia Bảo đã ngắt lời cô, anh ta hỏi ngược lại: “Ai nói tôi sẽ thua? Hơn nữa, tôi chưa bao giờ thấy mình nói sai hay làm sai điều gì, vì sao phải xin lỗi?”

Kiều Văn Nhã kinh ngạc, tức đến mức thở hổn hển trừng mắt nhìn anh ta, đúng là có lòng giúp mà không được báo đáp.

Thắng Mộng Việt cười lạnh, anh ta còn đang lo Trần Gia Bảo sẽ nhận thua xin lỗi đây, thái độ ngang ngược của Trần Gia Bảo hiện tại vừa hay đúng ý của anh ta.

Chương 825

Võ đạo Việt Nam?

Vương Trí Kiên sững người, anh ta từng nghe sư phụ nhắc qua rằng những người thuộc võ đạo Việt Nam có thể dùng tay không chẻ núi, chân không rạch biển và dũng khí địch lại cả trăm ngàn người một lúc, chẳng lẽ, Trần Gia Bảo chính là một cao thủ võ đạo Việt Nam trong truyền thuyết?

Kiều Văn Nhã lắc đầu, vốn dĩ cô còn cảm thấy hiếu kỳ vì Trần Gia Bảo có thể khiến Tạ Cẩm Tú theo đuổi ngược lại, cho rằng Trần Gia Bảo ắt phải có chỗ hơn người, nhưng bây giờ, cô chỉ thấy anh ta rất ngu xuẩn.

“Hai người cách biệt rõ ràng như thế, không ngờ Trần Gia Bảo lại thật sự nhận lời thách đấu, từ đó có thể thấy Trần Gia Bảo là ngựa non háu đá, hữu dũng vô mưu, mai này chắc chắn không làm nên chuyện lớn, người như thế không phải là một đối tượng tốt để kết duyên. Thật không hiểu vì sao Cẩm Tú lại coi trọng anh ta như vậy, hơn nữa còn theo đuổi ngược lại Trần Gia Bảo. Không được, mình phải tìm cơ hội nói chuyện này với Cẩm Tú.”

Nghĩ tới đây, Kiều Văn Nhã vô thức nhìn về phía Tạ Cẩm Tú, nhưng rồi lại sửng sốt. Tạ Cẩm Tú như cô vợ nhỏ đứng ngoan ngoãn bên cạnh Trần Gia Bảo, hoàn toàn không có vẻ lo lắng cho anh ta.

“Nhìn thái độ của Cẩm Tú giống như thật sự tin tưởng Trần Gia Bảo tuyệt đối. Chẳng lẽ, Trần Gia Bảo thực sự có chỗ hơn người?”

Kiều Văn Nhã khẽ nhíu mày, không mấy chắc chắn với đánh giá “ngu xuẩn” của mình dành cho Trần Gia Bảo.

Quả thực Tạ Cẩm Tú không lo lắng cho Trần Gia Bảo một chút nào, ngược lại trong lòng cô còn thầm mặc niệm cho John.

Trừ lúc mới nhìn thấy Trần Gia Bảo, do tâm tình xao động nên cô mới lo lắng, bây giờ tâm trạng cô đã bình tĩnh trở lại, biết Trần Gia Bảo thực sự là một cao thủ võ đạo, cho dù John tạng người như bò mộng cũng tuyệt đối không phải đối thủ của anh.

Nếu đã thế, cô cần gì phải lo lắng vô ích?

Thắng Mộng Việt bật cười khinh miệt: “Trần Gia Bảo, tôi đánh giá cao sự dũng cảm của cậu, nhưng, tôi cũng coi thường sự ngu xuẩn của cậu.”

“Cậu có biết John là vệ sĩ mạnh nhất của tôi, trước kia từng phục vụ trong chiến đội hải lục quân của Anh Quốc, từng tham gia vô số trận chiến, lập được vô số chiến công, một trong những chiến tích lừng lẫy nhất chính là một mình tiêu diệt cả một nhóm khủng bố, có thể nói anh ta đã từng bước qua cả trăm trận đánh. Chính nhờ bản lĩnh này anh ta mới vượt qua vòng tuyển chọn gắt gao để trở thành vệ sĩ của hoàng gia Anh Quốc.”

Vương Trí Kiên giật mình kinh ngạc, chẳng trách anh ta lại hống hách như vậy, thì ra là thật sự có thực lực mạnh.

Trần Gia Bảo bình tĩnh nhướn mày: “Vậy thì sao?”

Thắng Mộng Việt nhíu mày, anh ta vốn tưởng Trần Gia Bảo sẽ bị dọa tái mét mặt mày, nhưng không ngờ Trần Gia Bảo lại chẳng mảy may bị ảnh hưởng. Thẩm Mộng Việt sa sầm mặt, nói: “Cậu đừng nghĩ mình là bạn trai cô Tạ thì John sẽ nương tay, cậu sỉ nhục tôi, sỉ nhục Nữ hoàng, phải trả giá bằng sự tàn phế hoặc chính tính mạng của cậu!”

Trần Gia Bảo gật đầu, đáp: “Quyền cước không có mắt, bất kể sống chết. Được lắm, vừa đúng ý tôi.”

Kiều Văn Nhã kinh hãi kêu lên một tiếng, không ngờ hậu quả của trận quyết đấu này lại nghiêm trọng như vậy.

Mặc dù đây là lần đầu tiên cô gặp Trần Gia Bảo nhưng cô cũng không muốn bạn trai của Tạ Cẩm Tú có mệnh hệ gì. Cô vội nói: “Trần Gia Bảo, dù sao cậu cũng không phải đối thủ của John, chi bằng nhận thua rồi xin lỗi cho qua chuyện, hà cớ gì nhất định phải quyết đấu…”

Cô còn chưa nói xong Trần Gia Bảo đã ngắt lời cô, anh ta hỏi ngược lại: “Ai nói tôi sẽ thua? Hơn nữa, tôi chưa bao giờ thấy mình nói sai hay làm sai điều gì, vì sao phải xin lỗi?”

Kiều Văn Nhã kinh ngạc, tức đến mức thở hổn hển trừng mắt nhìn anh ta, đúng là có lòng giúp mà không được báo đáp.

Thắng Mộng Việt cười lạnh, anh ta còn đang lo Trần Gia Bảo sẽ nhận thua xin lỗi đây, thái độ ngang ngược của Trần Gia Bảo hiện tại vừa hay đúng ý của anh ta.

“Nếu cậu đã muốn chết, vậy tôi sẽ thành toàn cho cậu!”

Nói xong, Thắng Mộng Việt đánh mắt ra hiệu cho John.

John hiểu ý, đi ra một bãi cỏ trống bằng phẳng, thân người to lớn từ trên cao nhìn xuống Trần Gia Bảo, gia một ngón tay về phía anh ngoắc ngoắc đầy khiêu khích.

Bầu không khí lập tức nóng lên, trận quyết đấu sắp sửa bắt đầu!

“Gia Bảo, cẩn thận một chút.” Tạ Cẩm Tú khẽ giọng nhắc.

“Nếu cậu đã muốn chết, vậy tôi sẽ thành toàn cho cậu!”

Nói xong, Thắng Mộng Việt đánh mắt ra hiệu cho John.

John hiểu ý, đi ra một bãi cỏ trống bằng phẳng, thân người to lớn từ trên cao nhìn xuống Trần Gia Bảo, gia một ngón tay về phía anh ngoắc ngoắc đầy khiêu khích.

Bầu không khí lập tức nóng lên, trận quyết đấu sắp sửa bắt đầu!

“Gia Bảo, cẩn thận một chút.” Tạ Cẩm Tú khẽ giọng nhắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK