Mục lục
Cực Phẩm Thần Y - Trần Gia Bảo - Liễu Ngọc Anh (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1498

Bùi Tuệ Lâm nhìn thấy sắc mặt khó coi của Bùi Thanh Phong, đột nhiên cô ta do dự một chút rồi nói: “Anh à, tại sao chúng ta cứ phải đối đầu với Trần Gia Bảo chứ, hòa bình chung sống không phải tốt hơn sao?”

Bùi Thanh Phong chậm rãi lắc đầu, thở dài nói: “Hiện tại không phải là anh cố ý không muốn chống lại với Trần Gia Bảo, mà vấn đề là Trần Gia Bảo có thế buông tha cho nhà họ Bùi hay không, chẳng lẽ, nhà họ Bùi nhất định bị Trần Gia Bảo tiêu diệt?”

Anh ta xoay người đi về phía biệt thự, nhưng bóng lưng hơi đờ đẫn, có chút mỏi mệt, làm sao còn tự tin phóng khoáng như hồi xưa?

Cùng lúc đó, ở thành phố Yên Bái, nhà họ Hoàng!

Nhà họ Hoàng là gia tộc lớn mạnh nhất của tỉnh Phú Thọ trong nhiều năm qua, có thể nói là sự tồn tại quyền lực nhất ở tỉnh Phú Thọ, mà nhà họ Hoàng nằm ở ngoại ô thành phố Yên Bái, có diện tích rộng lớn, phong cách kiến trúc cao lớn hùng vĩ, hoàn toàn xứng đáng với địa vị quyền thế của nhà họ Hoàng.

Giờ phút này, bên cạnh cái ao ở sân sau của nhà họ Hoàng, một người đàn ông trung niên nửa trăm tuổi, ngồi trong một cái chòi nghỉ mát bên cạnh ao, đang cầm một cây bút lông cúi đầu viết chữ.

Người đàn ông nửa một trăm tuổi này, chính là người đàn ông quyền lực nhất tỉnh Phú Thọ – người đứng đầu nhà họ Hoàng, Hoàng Văn Khánh.

Ngay sau đó, Hoàng Văn Khánh đã viết một chữ “Nhẫn” thật to trên giấy Tuyên Thành.

Hoàng Minh Diệu lập tức giơ ngón tay cái lên, khen ngợi: “Chữ đẹp quá, móc bạc treo sắt, nét giống như rồng, thật sự là chữ đẹp, con thấy ngay cả chủ tịch Hiệp hội Thư pháp tỉnh Phú Thọ của chúng ta là ông Vi Võ Nghị cũng không sánh bằng cảnh giới viết thư pháp của bố, chỉ là có một chỗ con vẫn cảm thấy không ổn.”

Hoàng Văn Khánh đặt bút lông sang một bên, cười mắng: “Vậy nói cho bố, chữ này có gì không ổn?”

Hoàng Minh Diệu kiêu ngạo nói: “Nhà họ Hoàng chúng ta hùng mạnh ở tỉnh Phú Thọ này gần bốn mươi năm, sớm đã trở thành Cự Vô Bá của tỉnh Phú Thọ, cho dù là chín gia tộc lớn khác liên minh lại, cũng không dám trêu chọc tới nhà họ Hoàng chúng ta, đến địa vị như vậy rồi, nhà họ Hoàng gia làm việc cần gì phải nhẫn nhịn chứ? Theo con mà nói, có ân oán gì thì cứ tự nhiên mà trả, theo tính mà làm, cho nên con cảm thấy cái chữ ‘nhẫn nại’ này của bố không thích hợp lắm.”

“Con có loại ý nghĩ này đúng là không coi ai ra gì, chính là mầm gây họa.” Hoàng Văn Khanh lắc đầu, nói: “Chính vì nhà họ Hoàng chúng ta đứng ở đỉnh cao của tỉnh Phú Thọ, cho nên mỗi hành động cử chỉ đều có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào, đồng thời cũng có vô số người muốn kéo nhà họ Hoàng xuống, nếu thật sự nói như con, gặp chuyện thì tùy ý mà làm, không chỉ trêu chọc người khác thành kẻ thù, mà còn dễ dàng để lại điểm yếu, chẳng may có một ngày nhà họ Hoàng thật sự suy tàn thì đến lúc đó người mà ngươi trêu chọc vào, sẽ nhân cơ hội xông lên, ăn tươi nuốt sống con, phải biết là, trèo càng cao thì ngã càng đau”

“Đúng vậy, lời bố dạy chí phải.” Ngoài mặt Hoàng Minh Diệu cung kính đáp, nhưng trên thực tế trong lòng lại không cho là đúng, với thực lực hùng hậu của nhà họ Hoàng, làm sao có thể suy tàn được?

Hoàng Văn Khánh giống như đã nhìn ra ý nghĩ của Hoàng Minh Diệu, ông ta âm thầm lắc đầu, tiếp tục nói: “Nhà họ Hoàng tuy mạnh, nhưng còn lâu mới đến mức ‘ngắm nhìn mới thấy núi non xung quanh nhỏ bé’, mấy ngày trước Phan Nguyên(*) nhà họ Đoàn tìm tới cửa, vì Trần Phi Vũ mà hòa giải, nếu lúc ấy bố không nhịn được mà trực tiếp cự tuyệt thì không phải là đã đắc tội tới Phan Nguyên nhà họ Đoàn sao?

(*): Chỗ này mình tra trong bảng thì xuất hiện nhiều nghĩa của từ ‘yên kinh’ quá cũng không biết là Yên Kinh nào nên khi beta check thì để ý lại giúp mình phần này nha. Nếu sai thì hãy sửa giúp mình nha, xin cảm ơn.

Ngược lại, chỉ cần tạm thời nhẫn nhịn chịu đựng, ổn định lại nhà họ Đoàn, sau đó dùng một chút mưu kế để nhà họ Đoàn rời khỏi tỉnh Phú Thọ, chẳng những sẽ không xúc phạm đến nhà họ Đoàn, mà còn đạt được mục tiêu loại bỏ Trần Gia Bảo. Một mũi tên trúng hai con nhạn, tại sao không làm?”

Hoàng Minh Diệu sửng sốt, lập tức cười nói: “Vâng, vẫn là bố sáng suốt, đúng rồi, anh Cung với anh(*) Quế Ưu Nhiên không phải cùng nhau đi lên núi Văn Hổ bao vây giết Trần Gia Bảo sao, hiện tại hẳn là cũng nên trở về rồi chứ nhỉ?”

(*): để ngôi 3 là anh do editor không biết tuổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK