Mục lục
Cực Phẩm Thần Y - Trần Gia Bảo - Liễu Ngọc Anh (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1594

‘Cảnh giới Tiên Thiên’, ở trong truyền thuyết, gần như đã đạt tới ngưỡng của cao nhất của võ đạo, nếu như Lưu Ly thật sự đạt tới cảnh giới này, muốn đè được Lưu Ly trên giường, gần như là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành, bởi vậy mà Trần Gia Bảo mới dè dặt như vậy.

Lưu Ly lắc đầu, nói: “Mới chỉ chạm tới một chút da lông, ‘Cảnh giới Tiên Thiên’ không dễ đột phá như vậy.”

“Còn chưa tới ‘Cảnh giới Tiên Thiên’?” Trần Gia Bảo tiếc rẻ đáp lời, chuyện này đối với anh mặc dù là tin tức tốt, nhưng ít nhiều gì thì anh cũng cảm thấy tiếc thay cho Lưu Ly.

Lưu Ly cười khẽ một tiếng, thoải mái nói: “Có điều tôi cũng đã cảm giác được, tôi cách ‘Cảnh giới Tiên Thiên’ không còn xa, không chừng sau này bỗng dưng có thể trực tiếp đột phá, đến lúc đó cũng không cần làm phiền anh nữa, tôi có thể tự mình giết toàn bộ Ngô Uyển Tông, đoạt lại Phật cốt xá lợi.”

Trần Gia Bảo không nghi ngờ lời Lưu Ly nói chút nào, ngượng ngùng cười một tiếng, nếu như Lưu Ly bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá tới ‘Cảnh giới Tiên Thiên’, vậy thì anh cũng phải mau chóng đột phá, nếu không, khoảng cách giữa anh cùng với Lưu Ly, càng ngày sẽ càng xa, có lẽ đến một ngày, ngay cả bóng lưng của cô ấy cũng không thể nhìn thấy được!

Trần Gia Bảo chưa bao giờ cảm thấy vội vàng như bây giờ!

Lưu Ly nhìn anh một lần, bỗng nhiên nói: “Tôi cảm giác tâm tư anh tự dưng kiên định lên rất nhiều, anh đang nghĩ gì vậy?”

“Không có gì.” Trần Gia Bảo lắc đầu cười, nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, Hàn Băng kiếm tôi đưa cho cô đâu, không thấy cô cầm theo người.”

Lưu Ly không trả lời, từ cành cây nhảy xuống, giống như con bướm vỗ cánh bay nhẹ nhàng trong màn đêm.

Rơi xuống mặt đất, tay trái cô tóm vào không trung, một tiếng xé gió lao tới, từ bên trái khu rừng bay ra một thanh kiếm sắc bén, bay vào tay của cô.

Chính là Hàn Băng kiếm mà Trần Gia Bảo đã tặng cho cô!

Trần Gia Bảo lúc này mới hài lòng cười: “Hóa ra cô lúc nào cũng mang theo bên người, rất tốt, tôi rất vui.”

Lưu Ly cầm chuôi kiếm, chậm rãi rút kiếm ra, thân kiếm lấp lánh, phản xạ dưới ánh trăng nhiệt độ không khí xung quanh cũng vì đó mà giảm đi mấy độ, nói: “Lợi kiếm quang quang cảnh, bội chi sử ngã vô tà tâm, cố nhân niềm ngã quả đồ lữ, chi dụng tặng ngã thị tri ân.” (ánh kiếm sắc bén muôn trùng, đeo tại bên người lòng vô niệm, người xưa tận tâm tặng bằng hữu, vung một đường kiếm trả ân tình) Nói xong, Lưu Ly huơ kiếm, kiếm khí lạnh lẽo mãnh liệt bắn ra, dòng suối nhỏ cách đó không sa nhanh chóng kết băng, tiếp theo chỉ nghe được tiếng ‘đùng đùng’ vang vọng, đá băng xuất hiện vô số kẽ hở, càng ngày càng lớn dần.

Bỗng nhiên ‘ầm’ một tiếng, toàn bộ dòng suối nhỏ toàn bộ nổ tung, tạo thanh vô số hoa băng bay lượn trên không trung, dưới ánh trăng phản xạ ra bảy màu đẹp đẽ.

Tươi sáng, lạnh lẽo, bản thân như lạc vào chốn tiên cảnh.

Trần Gia Bảo rung động trước cảnh sắc trước mặt, một đường kiếm đông lạnh cả con suốt nhỏ, thực lực như này quá kinh khủng, lực trùng kích vẫn quanh quẩn trong không khí, nhưng đặc biệt là anh để ý mấy câu thơ của Lưu Ly vừa rồi.

Anh tỉ mỉ ngẫm nghĩ, có chút không rõ ràng, Lưu Ly lúc nào cũng đeo thanh kiếm này bên người, rốt cuộc là vì ‘lòng vô niệm’ hay là coi anh là tri kỉ?

Anh lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ này khỏi đầu, thở dài: “Mỗi lần thấy cô xuất chiêu, tôi đều khiếp sợ với tu vi của cô, đúng rồi, đột nhiên tôi nghĩ tới một vấn đề, cô sống trong xã hội hiện đại, lúc nào cũng mang thanh kiếm này bên người, người đi đường thấy không nói gì sau lưng cô sao?”

“Nói gì thì thế nào?” Lưu Ly vô vị liếc anh một cái, nói: “Những người chỉ chỏ sau lưng kia, suy cho cùng cũng chỉ ngang ngửa mặt lên trời phun nước bọt, phun không tới trời, còn ngược gió tự nhổ vào mặt mình.”

Trần Gia Bảo vỗ tay khen ngợi, nói: “Quả đúng là Lưu Ly, tốt bụng từ nhỏ, nếu như tôi nhớ không sai, đoạn cô vừa nói, từ trong ‘Kinh phật bốn mươi hai chương’ có đúng không?”

“Đúng vậy, hiểu biết của anh với kinh phật cũng không ít”

Trần Gia Bảo nửa đùa nửa thật nói: “Đúng rồi, tại sao cô phải tới tỉnh Ngọc Vân, không phải vì tôi mà đến chứ?”

“Ừ.” Lưu Ly trả lời ngắn gọn.

Trần Bảo Ngọc sửng sốt một một chút, sau đó trong lòng vô cùng vui mừng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK