Mục lục
Cực Phẩm Thần Y - Trần Gia Bảo - Liễu Ngọc Anh (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1666

Vân Thành Hạo giữa đường mạnh mẽ đạp xuống đất, thuận thế chuyển hướng quyền kình tới trước người Trần Gia Bảo.

Mắt thấy Vân Thành Hạo sắp đánh tới chỗ Trần Gia Bảo, Đường Thiên và chị Đào kinh ngạc hô lên báo hiệu: “Cẩn thận! ”

Hồng Liên lắc đầu cười khẽ, với thực lực của Trần Gia Bảo làm sao có thể bị Vân Thành Hạo đánh trúng được chứ? Hơn nữa, cho dù thật sự đánh trúng thì cũng không khác gì gãi ngứa.

Vân Bá Truyền hài lòng gật gật gật đầu, cười nói: “Với thực lực “Thông U Hậu Kỳ”, của Trần Gia Bảo, dù một mình phải đối mặt với hai đạo quyền kình của Thành Hạo, cũng đã rất cố gắng, hiện tại đối mặt với Thành Hạo dốc toàn quyền vào một lực, nếu không có dự liệu trước, e rằng Trần Gia Bảo tuyệt đối không đỡ được, tôi dám khẳng định, nếu trúng một cú này thì Trần Gia Bảo không chết thì cũng bị thương! ”

“Thật tuyệt !” Vương Văn Long hưng phấn nói: “Xin ngàn vạn lần đừng đánh chết Trần Gia Bảo, chỉ cần đánh tên đó trọng thương là được, còn lại tôi sẽ chậm rãi tra tấn anh ta, để cho anh ta muốn sống không được muốn chết cũng không xong, đây chính là hậu quả của Trần Gia Bảo khi đối đầu với tôi, ha ha! ”

Mắt thấy Vân Thành Hạo đang muốn đánh một quyền vào trong ngực Trần Gia Bảo, đây chính là một trong những vị trí yếu nhất trên cơ thể người, vậy đã có thể thấy được, Vân Thành Hạo đang rắp tâm muốn lấy mạng Trần Gia Bảo!

Đúng lúc này Trần Gia Bảo nhanh chóng di chuyển, chỉ cần ngón tay bắn một cái đã bắn trúng lên cổ tay Vân Thành Hạo.

Vân Thành Hạo chỉ cảm thấy cánh tay bỗng trở nên tê dại, nội kình trên nắm đấm trong nháy mắt tiêu tán, sau đó cả người chấn động.

Mà càng thêm đáng sợ chính là, thế mà anh ta không thấy rõ Trần Gia Bảo đã ra tay như thế nào, không khỏi sinh lòng kinh hãi, vội vàng nhảy về phía sau, kéo ra khoảng cách với Trần Gia Bảo, anh khiếp sợ nói: “Cái này… sao có thể, rõ ràng là tôi đang bức anh vào tuyệt cảnh, sao anh còn có thể phản kích với tôi? ”

Khóe miệng Trần Gia Bảo mang theo ý trào phúng nhàn nhạt, hỏi ngược lại: “Bức tôi vào đường cùng sao? Đây chỉ là sự suy diễn của anh. ”

Sắc mặt Vân Thành Hạo biến đổi, vừa định phản bác, lại nhớ tới thủ đoạn phản kích vừa rồi của Trần Gia Bảo, lời phản bác lại nuốt trở về.

Đường Thiên và chị Đào thấy Trần Gia Bảo không có việc gì, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo thì ôm nhau hoan hô.

Khóe miệng Vương Văn Long trong nháy mắt cứng ngắc, có cảm giác mình bị muối mặt, trong mắt hiện lên vẻ âm u.

Sắc mặt Vân Bá Truyền cũng âm trầm xuống, vừa rồi Trần Gia Bảo phản kích với tốc độ quá nhanh, đến nỗi ngay cả anh ta cũng không thấy rõ ràng, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành, xem ra, Thành Hạo cũng không phải đối thủ của Trần Gia Bảo.

“Tôi đã nói rồi, tôi chỉ cho anh ba chiêu, hiện tại ba chiêu đã đánh xong, giờ đến lượt tôi ra tay.” Trần Gia Bảo đứng khoanh tay, tự tin nói: “Để đánh thắng anh, tôi chỉ cần một chiêu, nếu không Trần Gia Bảo này sẽ tự sát ngay tại chỗ! ”

Đường Thiên và chị Đào vừa mới hoan hô hai tiếng, nghe được lời Trần Gia Bảo nói thì sửng sốt, tiếp theo hai người cười thành tiếng, cái này… Cái này chơi lớn quá rồi, lỡ như Trần Gia Bảo không giết được Vân Thành Hạo trong một chiêu, chẳng lẽ anh thật sự sẽ tự sát ngay tại chỗ?

Vân Thành Hạo ngược lại cực kì trào phúng: “Trần Gia Bảo, anh ít xem thường người khác đi, cho dù tốc độ của anh nhanh hơn, nhưng anh cũng chỉ ở cảnh giới “Thông U Hậu Kỳ” như tôi, sao có thể đến giây giết tôi được? ”

Vân Bá Truyền cũng khinh miệt lắc đầu, tuy anh cho rằng cho rằng thực lực của Trần Gia Bảo cao hơn Vân Thành Hạo, nhưng chuyện Trần Gia Bảo có thể một chiêu giết Vân Thành Hạo, nói thế nào anh cũng không tin!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK