Mục lục
Cực Phẩm Thần Y - Trần Gia Bảo - Liễu Ngọc Anh (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 601

Nói xong, tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao, trận đấu này đối với bọn họ mà nói, độ khó tuyệt đối không nhỏ!

Ở đây chỉ có Tần Thi Vân là vui vẻ nhất, khóe môi cô nở nụ cười đắc ý nói: “Với y thuật của anh rể, trận đấu thứ ba này, chắc chắn vẫn là anh rể thắng!”

“Trận thi đấu thứ ba, chính thức bắt đầu.”

Lời Lục Chí Đông vừa nói xong, liền nhanh chóng có ba người bệnh đi vào.

Hai nam một nữ, nhìn bề ngoài, đều có dáng vẻ khoảng bốn năm mươi tuổi.

Lục Chí Đông gật đầu với ba người, sau đó nói với cô gái đứng đằng trước: “Cô Mai, có thể bắt đầu rồi.”

“Vâng, đã phiền hội trưởng Đông rồi.” Phạm Mai thoải mái mà đi tới bên cạnh Lục Chí Đông.

Trong lòng Trần Gia Bảo cảm thấy kỳ quái, nhìn bề ngoài, Phạm Mai ít ra cũng đã năm mươi rồi, tại sao lại còn gọi bà ấy là ‘cô’?

Trong lúc cảm thấy kỳ quái, Trẩn Gia Bảo bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Phạm Mai, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.

Chỉ thấy Phạm Mai ăn mặc rất phú quý, khí chất cũng rất tốt, giữa hai hàng mày cũng có thể thoáng nhìn ra được nét quyến rũ, có thể cho thấy lúc còn trẻ cũng là một vị mỹ nhân.

Chỉ là tóc Phạm Mai trắng xám, trên mặt có nếp nhăn, từ trên mặt bà có thể nhìn thấy được một vẻ già cả không bình thường, khiến Trần Gia Bảo có cảm giác giống như người bị bệnh máu xấu, càng kỳ quái hơn là, ngoại trừ bệnh máu xấu ra thì Trần Gia Bảo không hề nhìn thấy bất cứ bệnh chứng gì trên người bà ấy.

Phát hiện ra điểm này, còn chưa đợi Trần Gia Bảo cảm thấy kỳ quái.

Thì lúc này Lục Chí Đông đã ho hai tiếng, giới thiệu nói: “Các vị, đây là cô Phạm Mai, tôi giải thích với mọi người một chút, tuy nhìn bề ngoài cô Phạm Mai có vẻ đã lớn tuổi, nhưng thật ra năm nay cô ấy còn chưa tới 22.”

“Cái gì?”

Bao gồm Trần Gia Bảo, tất cả mọi người đều cực kỳ kinh ngạc, bắt đầu bàn tán sôi nổi, có thể thấy là bọn họ không hề nghĩ tới, một cô gái chỉ mới 22 tuổi lại bị lão hóa nghiêm trọng đến vậy.

Lập tức có không ít người ném ánh mắt nghi hoặc về phía Phạm Mai.

Phạm Mai cười khổ một tiếng nói: “Hội trưởng Đông nói không sai, năm nay tôi đúng là chỉ mới 22 tuổi, ba năm trước tôi mắc bệnh nặng, trận bệnh đó kéo dài tới tận ba tháng, sau khi hết bệnh, tôi liền bắt đầu nhanh chóng lão hóa đi, chạy khắp các bệnh viện nổi tiếng ở cả nước, uổng đủ các loại thuốc cũng đều không trị hết được, ba năm sau, như mọi người thấy, tôi đã trở thành một bộ dạng già nua.”

Mọi người đều không khỏi cảm thấy đáng tiếc.

Có thể nhìn ra được Phạm Mai rất thất vọng lạc lõng, dù sao con gái trời sinh đều yêu cái đẹp, đối với con gái mà nói, 22 tuổi vốn là độ tuổi tràn đầy phong nhã hào hoa, hưởng thụ cuộc đời tươi đẹp.

Nhưng đột nhiên lại già đi hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ bên ngoài cũng từ một cô gái xinh đẹp rạng ngời biến thành một bà bác già, loại đả kích thế này là ai thì cũng chịu không nổi.

Lục Chí Đông nhìn quanh một vòng nói: “Mọi người cũng hiểu được phần lớn tình hình rồi, ai có thể chẩn đoán được chứng bệnh của cô Mai đây, thậm chí có thể trị khỏi bệnh của cô ấy, vậy thì có thể giành được điểm số trước.”

Nói xong Lục Chí Đông liền nhìn về phía Trần Gia Bảo, trong lòng ông ta, nếu nói ở đây có người có thể trị hết căn bệnh cổ quái của Phạm Mai thì người đó chắc chắn là Trần Gia Bảo chứ không ai khác.

Đột nhiên Đoạn Hạo cười lạnh một tiếng.

Anh ta thân là thiên tài đông y, từ khi còn nhỏ đã thể hiện ra thiên phú kinh người về mặt đông y, cho nên dù đến bất cứ đâu đều là sự tồn tại chói mắt nhất trong đám đông, nhưng trong cuộc thi đông y cấp tỉnh này lại khắp nơi đều bị Trần Gia Bảo đè đầu, tuy sợ hãi võ lực của Trần Gia Bảo, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái, bèn giành đứng lên trước, nói: “Hội trưởng Đông, thứ cho tôi nói thẳng, tuy cô Mai đây bị lão hóa có phần nghiêm trọng, nhưng đây chẳng qua chỉ là hội chứng lão hóa sớm mà thôi, chỉ cần cô Mai phối hợp trị liệu, không bao lâu liền có thể khôi phục lại sức sống như cũ.”

Mọi người xung quanh nghị luận ầm ĩ, đều cảm thấy Đoạn Hạo nói có lý, dù sao bệnh của Phạm Mai ngoại trừ hội chứng lão hóa sớm ra thì cũng chẳng còn cách giải thích nào khác.

“Tôi cảm thấy Đoạn Hạo nói chắc là không sai, tuy chưa bắt mạch cho cô Mai, nhưng nhìn thế nào cũng chỉ là hội chứng lão hóa sớm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK