Mục lục
Cực Phẩm Thần Y - Trần Gia Bảo - Liễu Ngọc Anh (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2089

Vưu Quang Kiểm lạnh lùng cười, thật ngu ngốc, chờ lát nữa sẽ là lúc mày phải khóc.

Xung quanh có rất nhiều người, không ít người nhận ra Vưu Quang Kiểm, trong lòng lo lắng cho Trần Gia Bảo và Vũ Nhược Uyên.

Không bao lâu sau đó, một giọng nói to lớn vang lên: “Là ai to gan, dám đắc tội với cậu cả nhà họ Vưu?”

Trần Gia Bảo và Vũ Nhược Uyên nhìn nhau, giọng nói này hơi quen thuộc.

“Rào”, đám người tự động tách ra hai bên, một người thanh niên dần theo hai người đàn ông to lớn đi tới.

Trần Gia Bảo lập tức bật cười, trùng hợp thật, người Vưu Quang Kiểm gọi tới hóa ra là Ân Kim Lỗi.

Ân Kim Lỗi còn chưa nhìn thấy Trần Gia Bảo và Vũ Nhược Uyên, Vưu Quang Kiểm đã nhanh chân chạy tới, vẻ mặt như đưa đám nói: “Anh Thắng, anh tới rồi. Nếu như anh tới trễ mấy phút thì thằng em này sẽ bị người ta đánh chết rồi, còn có em dâu của anh nữa, bị người ta tát một cái mạnh trước mặt em đó.”

Hoàng Tư Mã liên tục gật đầu, nói với giọng oan ức: “Cậu Ân, anh phải ra mặt làm chủ cho tụi em.”

Khóe môi cô ả chảy máu, đương nhiên là bạt tai của Vũ Nhược Uyên cũng rất mạnh.

Trong mắt Ân Kim Lỗi tỏa ra sự ác độc, hạ giọng: “Thẳng ranh kia ở đâu, ta muốn coi thử ở thành phố Hạ Thiên này, ai dám kiêu ngạo như vậy?”

“Anh Thắng, là thằng ngồi bên kia.” Vưu Quang Kiểm chỉ tới chỗ của Trần Gia Bảo, khóe miệng vẫn nở nụ cười lạnh lùng, có Ân Kim Lỗi ra tay, tên đó tuyệt đối không có đường chạy.

Ân Kim Lỗi nhìn theo hướng cậu ta chỉ thì giật mình, lo là bản thân nhìn nhầm, vội vàng dụi mắt nhìn lại thì không sai, chính là Trần Gia Bảo và Vũ Nhược Uyên. Chết tiệt, tên Vưu Quang Kiểm này muốn đào hố chơi ông à?

Vẻ mặt Trần Gia Bảo càng lúc càng tỏ vẻ thú vị.

Vưu Quang Kiểm không nhìn thấy vẻ mặt của Ân Kim Lỗi, cười lớn mà nói: “Tên kia, bây giờ mày có chạy cũng không thoát đâu, còn có thể cười sao, mày đúng là…”

Cậu ta còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Ân Kim Lỗi trở tay tát một cái, đánh cho Vưu Quang Kiểm ngã xuống đất.

Vưu Quang Kiểm không hiểu nổi, ôm mặt ngồi trên đất, ngơ ngác không kịp phản ứng.

Hoàng Tư Mã trợn mắt há miệng, nói: “Cậu Ân, tên kia đang đang ở bên đó, anh… sao anh lại đánh Quang Kiểm?”

“Đánh nó là đúng!” Ân Kim Lỗi đá thêm một cái lên người Vưu Quang Kiểm, mắng: “Mày là đồ không có mắt, cậu Trần và cô Nhược Uyên có thân phận cao quý, sao mày dám đắc tội người ta chứ?”

Hoàng Tư Mã cũng mơ hồ, thân phận và bối cảnh của hai người kia… ghê gớm như vậy sao?

Ân Kim Lỗi đạp cho Vưu Quang Kiểm mấy cái rồi mới đi tới trước mặt Trần Gia Bảo và Vũ Nhược Uyên, lên tiếng với vẻ cung kính: “Cậu Trần, cô Nhược Uyên, tên nhóc kia không có mắt, tôi dạy dỗ nó rồi, nếu hai người còn thấy tức giận thì sau này tôi sẽ tiếp tục dạy dỗ nó một trận!”

Trước đó không lâu, Ân Thập Phương vừa dặn dò Ân Kim Lỗi là tuyệt đối không thể đắc tội với Trần Gia Bảo. Bây giờ, Ân Kim Lỗi chỉ có thể mắng Vưu Quang Kiểm trong lòng mà thôi.

Mọi người ở đây đều ngạc nhiên, thái độ cậu cả nhà họ Ân quá cung kính, trời, cuối cùng thì hai người này là ai vậy? Quá trâu bò rồi.

Vưu Quang Kiểm và Hoàng Tư Mã thì muốn khóc cũng khóc không nổi, giờ mới biết là mình đụng tới nhân vật lớn tới cỡ nào, vừa hối hận vừa sợ sệt.

Trần Gia Bảo không lên tiếng, ngược lại là nhìn Vũ Nhược Uyên.

Vũ Nhược Uyên bĩu môi, phẩy tay, nói: “Bỏ đi, chút chuyện nhỏ thôi mà, tôi cũng không muốn làm căng chuyện này, cô nhân viên, gói lại bộ váy đó cho tôi, tôi quẹt thẻ.”

Ân Kim Lỗi vội quay nhìn Vưu Quang Kiểm nháy mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK