Mục lục
Cực Phẩm Thần Y - Trần Gia Bảo - Liễu Ngọc Anh (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1281

Sau khi anh ta nói xong, trong lòng lại bổ sung thêm một câu, thông báo cho anh cái quỷ gì, tôi cũng đâu có ngu!

Trần Gia Bảo đi về phía thang máy cùng với Phan Phi Uyên, Takashima Seira bước nhanh tới chào hỏi, hơi cúi đầu, nói với giọng cung kính: “Hôm nay được so tài với anh Trần. Takashima đã nhận được rất nhiều bài học. Hôm nay Takashima mới thực sự hiểu được thế nào là nhân tài ẩn dật và sự to lớn của Việt Nam, không biết Takashima có được vinh hạnh, sau này có thể thường xuyên đến thỉnh giáo anh Trần một chút được không?”

Sau khi Trần Gia Bảo cân nhắc một chút, nói: “Tùy duyên đi.”

“Được rồi.” Takashima Seira nghe ra được Trần Gia Bảo chỉ là nói cho lấy lệ, không giấu được sự thất vọng của mình.

“Chúng ta đi thôi.” Trần Gia Bảo mỉm cười với Phan Phi Uyên rồi cùng cô ta rời đi.

Trên sân thượng, Liêu Vân Phi lại dẫn mọi người lên sân thượng, đi tới chỗ Hề Như Kiên, cung kính nói: “Cậu Kiên, tôi vừa thấy Trần Gia Bảo và Phan Phi Uyên rời đi.”

Hề Như Kiên gật đầu, vẻ mặt rất khó coi, chuyến đi đến thành phố Thái Bình lần này có thể nói là lỗ ốm rồi, đây còn là lần đầu tiên anh ta chính thức đặt chân vào giới kinh doanh, tuy nhiên anh cũng hiểu được, lần này thua Gia Bảo, thực ra một chút cũng không hề oan uổng.

“Cậu Kiên, chúng ta phải làm gì tiếp theo?” Liêu Vân Phi thì thào nói nhỏ.

Hề Như Kiên vẻ mặt cứng đờ, tức giận nói: “Còn có thể làm gì được nữa, không tính tiền vốn của Trần Gia Bảo và Phan Phi Uyên, lần này chúng ta đã bồi thường ra tổng cộng là 182.175 tỷ rồi, nhiều tiền như vậy, tôi cũng đủ tưởng tượng ra được, đợi sau khi tôi về nhà họ Hề, ông cụ sẽ đánh mắng tôi như thế nào rồi, anh trai tôi thế nào cũng nhân cơ hội để cười nhạo tôi cho xem, mới tưởng tượng thôi đã cảm thấy ảo não rồi!”

Liêu Vân Phi cười xòa hai tiếng, không dám tham gia thảo luận chuyện gia đình ông chủ, đột nhiên trợn mắt nói: “Trần Gia Bảo thì sao? Anh ta từ chỗ chúng ta lấy nhiều tiền như vậy, hơn nữa còn làm nhục cậu Kiên, chúng ta không trả thù Trần Gia Bảo sao?”

“Trả thù Trần Gia Bảo? Anh là cái thá gì?” Tập Cận Bình trợn to hai mắt nhìn Liêu Vân Phi, giống như nhìn một thằng ngốc, nói: “ Đến Bùi Thanh Phong còn phải liên tục tổn thất dưới tay Trần Gia Bảo. Thậm trí, đến cả tôi đây khi nãy ở trước mặt Trần Gia Bảo cũng phải bày ra bộ dạng nói khép nép đấy, anh lại còn muốn đi báo thù Trần Gia Bảo. Chậc chậc chậc, xem ra anh thực sự là không biết tự lượng sức mình rồi.”

Liêu Vân Phi lúng túng cười: “Đúng, đúng, cậu Kiên nói đúng.”

“Đừng nói nhảm nữa, tôi phải trở về tỉnh lỵ, vừa nghĩ đến phải đối mặt với cơn giận dữ của ông cụ, tôi liền…” Hề Như Kiên tiến lên hai bước, đột nhiên dừng lại, trầm ngâm nói: “Trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, báo thù Trần Gia Bảo, hìn như cũng không phải là không thể.”

Hề Như Kiên không biết đã nghĩ ra cái gì, một dáng vẻ mưu tính lóe lên trong mắt anh ta.

Lại nói tới Trần Gia Bảo và Phan Phi Uyên đã xuống thang máy, ra ngoài đường chính, trực tiếp lên xe Porsche của Phan Phi Uyên, Trần Gia Bảo trực tiếp nói: “Tới nhà họ Ngụy.”

“Anh lại còn lấy tôi ra làm tài xế cho nhà anh rồi.” Phan Phi Uyên trợn mắt, nhưng vẫn ngoan ngoãn nổ máy, đạp ga lái xe về phía nhà họ Ngụy. Đồng thời, cô ta cũng không kiềm chế được tò mò hỏi: “Thái độ khi nãy của Takashima Seira , tôi thấy rất thành khẩn, tại sao anh không đồng ý với ông ta? Hơn nữa Takashima Seira cũng là một cường giả, nếu có quan hệ tốt với ông ta, với tình hình trước mắt anh ở tỉnh Phú Thọ một khi không cẩn thận liền rơi vào hoàn cảnh bị vây đánh, có lẽ sẽ có lợi rất lớn đấy.”

“Có nhiều chuyện, không hề đẹp như trong tưởng tượng đâu.” Trần Gia Bảo cười thâm thúy, đồng thời lấy điện thoại di động ra, trực tiếp bấm số của Ngụy Phong Lăng.

Điện thoại được kết nối, giọng điệu có chút ngạc nhiên của Ngụy Phong Lăng lập tức vang lên: “Gia Bảo, anh đi đâu rồi sao bây giờ vẫn còn chưa quay lại?”

“Tôi sẽ nói cho anh biết chuyện này khi tôi đến nhà họ Ngụy. Bây giờ, tôi muốn anh giúp tôi một chuyện.” Trần Gia Bảo không quan tâm Ngụy Phong Lăng có đồng ý hay không, nói thẳng: “Anh phái vài thuộc hạ có năng lực, tốt nhất là thành viên trong đội bảo vệ trong nhà họ Ngụy của anh, giúp tôi trông chừng một vài người …”

Phan Phi Uyên nghe Trần Gia Bảo nói những lời tiếp theo, trong lòng thầm kinh ngạc, càng ngày càng tò mò về Trần Gia Bảo.

Không bao lâu sau, đã đến cửa biệt thự của nhà họ Ngụy.

“Gia Bảo, tôi không vào đâu. Có chuyện gì cứ nói với tôi bất cứ lúc nào. Hơn nữa, ván bài giữa tôi và anh, đã chính thức bắt đầu rồi.”

Sau khi Phan Phi Uyên đưa Trần Gia Bảo tới cổng lớn của biệt thự, liền lái xe đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK