Mục lục
Cực Phẩm Thần Y - Trần Gia Bảo - Liễu Ngọc Anh (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 724

Trần Gia Bảo thì đang ngồi còn Kinh Đại Vĩ lại đang đứng. Ông ta không dám ngồi xuống ngang bằng cũng không dám để Trần Gia Bảo phải ngước mặt lên nhìn mình bèn khom lưng cười khà khà nói: “Mấy đại ca thế giới ngầm trong khu vực nội thành của tỉnh Hòa Bình này nghe nói đến phong thái của cậu Trần nên nhờ tôi đến liên hệ muốn đầu quân cho cậu. Tôi nghĩ đây là chuyện lớn của thế giới ngầm tỉnh Hòa Bình, như vậy tỉnh Hòa Bình chúng ta sẽ thống nhất giống như tỉnh Phú Thọ rồi. Cho nên tôi không dám chậm trễ bèn lập tức đồng ý ngay. Tôi nghe nói cậu Trần đã đến đây mấy hôm nay rồi liền đem người đến đây luôn ạ. Về phần Mã Cảnh Hồng, đơn giản chỉ là hiểu lầm thôi. Anh Cao Kiến Trạch của thành phố Bình Hóa vừa hay cũng quen biết với Mã Cảnh Hồng, chúng tôi đã cùng nhau uống một bữa rượu rồi. Nghe nói bọn người của Mã Cảnh Hồng bị đánh nên kéo đến xem, nếu sớm biết là cậu Trần thì Kinh Đại Vĩ tôi đây cũng không dám xông vào.”

“Ồ, những người này muốn đầu quân cho tôi à?”

Trần Gia Bảo nhìn ra phía sau Kinh Đại Vĩ, đếm sơ qua có tổng cộng mười mấy người cả nam lẫn nữ có khí chất không bình thường. Có mấy người còn ẩn hiện một luồng sát khí, chắc chắn đã từng giết người. Có lẽ bọn họ chính là mấy người xưng hùng xưng bá một phương ở khu nội thành của tỉnh Hòa Bình này. Kinh Đại Vĩ gật đầu lia lịa nói: “Đúng vậy đúng vậy, bọn họ chính là xưng hùng xưng bá ở tỉnh Hòa Bình, đã nghe nói đến danh tiếng của cậu Trần từ lâu, thật sự ngưỡng mộ cứ nhắc mãi thôi, rất muốn được đầu quân cho cậu Trần, chỉ là chưa có cơ hội thôi ạ.”

Trần Gia Bảo còn chưa có biểu hiện gì mà Lê Thanh Vân vừa nghe nói đã kinh sợ khó có thể diễn tả bằng lời.

“Bọn họ… bọn họ đã xưng bá một phương của tỉnh Hòa Bình này mà còn muốn đầu quân cho Trần Gia Bảo? Vậy… nói như vậy chẳng lẽ… chẳng lẽ Trần Gia Bảo chính là đại ca của thế giới ngầm tỉnh Hòa Bình hay sao? Trời ơi, Trần Gia Bảo mới bao nhiêu tuổi chứ, vậy mà lại có xuất thân ghê gớm như vậy. Hèn chi lúc nãy đối diện với sự uy hiếp của Mã Cảnh Hồng lại không mảy may sợ hãi.”

Sau khi phát hiện ra bí mật của Trần Gia Bảo, trái tim nhỏ bé của Lê Thanh Vân đập thình thịch.

Tạ Anh Dũng lại thở dài. Mặc dù đã sớm biết thế lực lớn mạnh của Trần Gia Bảo, chuyện thống nhất thế giới ngầm của tỉnh Hòa Bình chỉ là sớm hay muộn mà thôi nhưng không ngờ mấy đám xưng hùng kia lại vội vã đến đầu quân cho Trần Gia Bảo như thế.

Chỉ có thể nói thế lực của Trần Gia Bảo quá mạnh, mạnh đến mức khiến cho ai đến đầu quân cho anh cũng đều cảm thấy vinh hạnh.

“Sau này, thế lực của Trần Gia Bảo sẽ ngày một lớn mạnh tại tỉnh Hòa Bình, tuổi tác còn trẻ mà đã có được quyền lực như thế, không thể phủ nhận là mình đã già rồi. Đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước. Có điều, chuyện này đối với nhà họ Tạ mà nói cũng là một chuyện tốt.”

Tạ Anh Dũng vừa cảm thán vừa vui mừng.

Lúc này, mấy đại ca của nhóm thế giới ngầm đứng ở góc kia đều nhao nhao cúi đầu nói: “Xin chào cậu Trần ạ.”

Đám người xưng hùng xưng bá ở Hòa Bình đồng loạt khom lưng hết cỡ để cúi chào.

Nếu biết bọn họ đều là những người xưng hùng xưng bá một phương mà nhiều đại ca như vậy lại đồng loạt cúi đầu chào thì nếu đổi thành người khác sẽ không khỏi lạnh run.

Vậy mà Trần Gia Bảo vẫn ngồi tại chỗ, vẻ mặt không thay đổi, thậm chí còn ngồi vắt chéo chân lên, khuôn mặt lãnh đạm tựa như mây khói, đối diện với mười mấy người đại ca cùng cúi chào mình mà chỉ khẽ “ừ”

một tiếng.

Không phải là Trần Gia Bảo khinh thường họ mà bởi vì dù sao Trần Gia Bảo cũng là bậc bề trên, mà bề trên có cái tôn nghiêm của bề trên. Mấy đại ca kia nghe thấy Trần Gia Bảo đáp lại thì vui mừng ra mặt, giống như được Trần Gia Bảo chấp nhận là một việc vinh hạnh nhất trên đời vậy.

Kinh Đại Vĩ cười khà khà: “Cậu Trần, bây giờ tôi dẫn họ lên giới thiệu với cậu một chút.”

Ánh mắt của đám đại ca kia lập tức sáng rực lên, thậm chí có thể nhìn thấy rõ có người đã không thể chờ được nữa.

Trần Gia Bảo cũng chậm rãi lắc đầu nói: “Chuyện này từ từ không cần vội.”

“Phải.”

Trong lòng Kinh Đại Vĩ cảm thấy rất kì lạ nhưng vẫn hùa theo nói một câu. Trần Gia Bảo nhìn về phía Mã Cảnh Hồng, thản nhiên nói: “Mã Cảnh Hồng, ông còn nhớ lời tôi nói trước đây không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK