Mục lục
Cực Phẩm Thần Y - Trần Gia Bảo - Liễu Ngọc Anh (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 606

Hai cô gái cảm thấy choáng váng.

“Cậu…cậu thật sự có thể khiến tôi hồi phục thanh xuân?” Phạm Mai đứng mạnh dậy, thanh âm run rẩy, trong hốc mắt chứa đầy nước, có thể thấy trong lòng cô lúc này đang cực kỳ kích động.

“Có thể, chỉ là…” Trần Gia Bảo nắm chặt hai tay, nhàn nhạt nói: “Cô phải chịu nghe lời làm theo mới được.”

“Đương nhiên đương nhiên, cho dù cậu hỏi cái gì, chỉ cần tôi có thể trả lời, nhất định sẽ nói hết không che giấu.” Phạm Mai liên tục gật đầu, đối với một cô gái vốn dĩ hào hoa phong nhã mà nói, không có gì càng khiến cô ấy kích động hơn chuyện có thể hồi phục lại dáng vẻ thanh xuân.

Trần Gia Bảo phất phất tay tỏ ý với xung quanh, lập tức, tất cả mọi người vốn đang sục sôi lại lần nữa yên tĩnh lại.

Mọi người đều có một cảm giác kỳ quái, dường như Trần Gia Bảo mới là nhân vật chủ chốt của cả hội trường này, trực tiếp vượt qua các ông lớn giới đông y như Lục Chí Đông, Lữ Tùng Bách, trên người anh có khí thế cực kỳ mạnh mẽ!

Lúc này, Trần Gia Bảo vừa do dự vừa nói: “Cô Mai, cô nói ba năm trước bị bệnh nặng, sau khi khỏi bệnh liền bắt đầu lão hóa, nếu tôi đoán không nhầm, trong quá trình bị bệnh này, cô đã gặp phải chuyện rất kinh khủng đúng không?” Phạm Mai lập tức gật đầu, nhớ lại nói: “Không sai không sai, chuyện này tôi có ấn tượng rất sâu, đêm đó thời tiết không tốt, bên ngoài vừa sấm chớp vừa mưa tầm tã, tôi vừa uống thuốc xong đang định nằm xuống nghỉ ngơi, thì đột nhiên bên ngoài chớp lên một cái, sáng trưng như ban ngày, tôi liền thấy bên ngoài có một nữ quỷ đầu tóc tán loạn đang nhìn chằm chằm vào mình.”

“Lúc đó tôi bị dọa tới mức hét lên, nhưng lúc nhìn lại lần nữa thì nữ quỷ đã biết mất rồi, tôi vốn tưởng đó là ảo giác của mình, không bao lâu liền ngủ mất, ai ngờ ba ngày sau đó, mỗi đêm khi nằm mơ, tôi đều sẽ mơ thấy một đêm mưa to gió lớn tối om, có một nữ quỷ bước vào phòng ngủ bóp cổ tôi, ba ngày sau, đợi khi tôi khỏi bệnh thì ác mộng cũng biết mất luôn. Tôi vốn luôn tưởng đó chỉ là một cơn ác mộng bình thường, bác sĩ Bảo, lẽ nào chuyện này có liên quan tới căn bệnh lão hóa của tôi?”

“Nữ quỷ?” Trần Gia Bảo sững sờ, tuy anh đã sớm đoán được Phạm Mai gặp phải điều gì đó đáng sợ, nhưng hoàn toàn không ngờ tới ngay cả nữ quỷ cũng xuất hiện luôn rồi.

Đương nhiên, Trần Gia Bảo không hề tin trên đời này có quỷ, nhiều lắm cũng chỉ là ảo giác của Phạm Mai, bởi vì quá bất ngờ mà dẫn đến ác mộng thôi, anh cười nói: “Đúng là có liên quan, như vậy thì rất nhiều chuyện liền có thể giải thích được rồi.”

Tinh thần mọi người chấn động, đều đang đợi Trần Gia Bảo giải thích nguyên nhân căn bệnh.

“Bác sĩ Bảo, bệnh của cô Mai rốt cuộc là thế nào, mọi người đều đang đợi đó, cậu cũng đừng ra vẻ thần bí nữa, mau nói cho mọi người biết đi.” Lục Chí Đông vỗ đùi, liên tục thúc giục.

Trong ánh mắt mọi người, Trần Gia Bảo hờ hững cười, giải thích nói: “Mọi người đều biết, thận phải chịu đựng áp lực, một người khi gặp phải sự hoảng sợ cực độ thì sẽ dẫn đến thận bị thương, mà cô Phạm Mai vốn đang bị bệnh, thân thể tương đối suy yếu, lại cộng thêm đột nhiên bị nữ quỷ bên ngoài cửa sổ kích thích, nên liền dẫn đến tổn hại khí huyết thận, từ đó nguyên khí bị tổn thương nặng.”

“Ngoài ra, căn cứ vào lý luận của ‘Hoàng Đế Nội Kình’, khí huyết thận bị tổn thương, cũng đồng dạng sẽ thể hiện ra trong giấc mơ, bởi vì thận thuộc Thủy trong ngũ hành, màu chủ là màu đen, cho nên cô Mai mới mơ thấy giấc mơ mưa gió trong đêm đen, đã vậy cô ấy còn đột nhiên bị nữ quỷ kích thích nên mới mơ thấy nữ quỷ, mà chịu quá nhiều hoảng sợ trong mộng lại quay ngược lại làm tổn thương khí huyết thận.”

“Như vậy, thận bị tổn thương, khí huyết của cả ngũ tạng đều sẽ bị tổn thương theo, lại thêm thận cất chứa nguyên dương của một người, từ đó khiến cho khí huyết của cô Mai bị chịu thiệt lớn, mới hiện ra dáng vẻ già nua.”

Thì ra là vậy!

Mọi người dồn dập bừng tỉnh ra, không khỏi càng thêm kính phục Trần Gia Bảo.

Lục Tuyết Kha bĩu môi nói: “Mỹ Hòa, tớ nghe Trần Gia Bảo giải thích, cảm thấy có vẻ rất đơn giản, nhưng tại sao tớ lại không nghĩ ra là do nguyên nhân này chứ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK