Mục lục
Cực Phẩm Thần Y - Trần Gia Bảo - Liễu Ngọc Anh (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1749

Ít nhất từ điểm này mà nhìn xem, thế lực võ đạo của tỉnh Hòa Bình đích xác và chênh lệch rất xa so với tỉnh Trung Thiên.

Đoàn Vinh thấy đã sắp đến phòng khách rồi mà Trần Gia Bảo vẫn bước đi vững vàng, anh ta không khỏi âm thầm nhíu mày.

“Thật kỳ lạ, theo lý mà nói, Trần Gia Bảo đã trúng độc Thiết Quỷ thì hẳn nên xuất hiện các dấu hiệu trúng độc mới đúng chứ, thế thì tại sao anh ta trông có vẻ bình thường thế này? Đúng là quái mà.

Quên đi, dù sao Trần Gia Bảo cũng đã bị trúng độc, dựa theo độc tính của Thiết Quỷ thì nhiều nhất là trong vòng một đến hai tiếng đồng hồ, Trần Gia Bảo chắc chắn sẽ xuất hiện tình trạng bụng bị đau đớn, khó chịu vô cùng, hơn nữa càng ngày càng đau.

Đợi Trần Gia Bảo ăn trái đắng vào ngày, sau khi chịu đựng đủ rồi, mình sẽ tránh khỏi tầm mắt của Văn Linh Lan để nói sự thật cho anh ta biết, lúc đấy không sợ anh ta không nghe lời của mình!”

Lòng Đoàn Vinh tràn đầy phấn khởi, giống như anh ta đã hoàn toàn nắm giữ được tính mạng của Trần Gia Bảo trong tay.

Bỗng nhiên trong phòng khách truyền đến tiếng trò chuyện rôm rã, hình như có rất nhiều người ở đấy.

Văn Linh Lan kinh ngạc nói: “Xem ra gia chủ của gia tộc Đoan Mộc đã đến rồi, bọn họ đi nhanh thật.”

Lực chú ý của Đoàn Vinh lập tức bị hấp dẫn, hưng phấn xen lẫn kích động nói: “Đây chính là một cơ hội tuyệt hảo để xây dựng mối quan hệ với gia tộc Đoan Mộc, chỉ cần có thể lưu lại ấn tượng tốt đối với gia chủ của gia tộc Đoan Mộc hoặc với cậu chủ Hàm thì không chỉ nhà họ Văn mà ngay cả nhà họ Đoàn chúng ta cũng có thể nương gió thượng vị!”

Dứt lời, Đoàn Vinh ngay cả chuyện của Trần Gia Bảo cũng vứt ra sau đầu, nhịn không được bước nhanh chân về phía phòng khách, trong chốc lát đã bỏ Trần Gia Bảo và Văn Linh Lan lại phía sau.

Văn Linh Lan cực kỳ ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô ta thấy Đoàn Vinh kích động đến như vậy, không ngờ rằng người luôn chững chạc, trưởng thành như anh Đoàn Vinh thì khi ở trước mặt một gia tộc khồng lồ như gia tộc Đoan Mộc thì cũng xuất hiện biểu tình kích động thậm chí là nịnh hót như thế.

Cô ta lại nhìn về phía Trần Gia Bảo ở bên cạnh, tư thế hiên ngang, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, bước đi vũng vàng, nét mặt bình tĩnh, thong dong, không hề vì sự xuất hiện của gia tộc Đoan Mộc mà xuất hiện chút gợn song nào. Mặc dù không bài trừ khả năng rằng Trần Gia Bảo không biết đến sức mạnh của gia tộc Đoan Mộc nhưng từ thần thái không kiêu ngạo không siểm nịnh của anh thì đã hơn hẳn Đoàn Vinh rồi.

Nội tâm Văn Linh Lan lại đánh giá Trần Gia Bảo cao hơn một chút.

Cô ta nào ngờ được rằng gia tộc khổng lồ trong mắt cô ta và Đoàn Vinh như gia tộc Đoan Mộc thì đối với Trần Gia Bảo lại chẳng đáng giá một xu. Dù sao khi ở tỉnh Hà Tĩnh, Trần Gia Bảo đã từng liên tiếp đối đầu với nhà họ Tả xếp hạng tám và nhà họ Tô xếp hạng ba và kết quả là cậu chủ nhà họ Tả và bác Ân chết, còn nhà họ Tô và Bát đại kim cang toàn quân bị diệt.

Vì vậy gia tộc xếp hạng tám ở tỉnh Hà Tĩnh như gia tộc Đoan Mộc đối với Trần Gia Bảo cũng chỉ là một gia tộc bình thường mà thôi, không hơn không kém.

Ngay lúc Văn Linh Lan đang dánh giá Trần Gia Bảo thì đột nhiên, Trần Gia Bảo quay sang nhìn cô ta, vừa đi vừa hỏi: “Sao thế, trên mặt tôi mọc hoa sao, nếu không thì cô nhìn chằm chằm vào tôi làm gì?”

Văn Linh Lan đỏ bừng cả mặt, lập tức xoay đầu đi: “Không có gì cả, chúng ta đi nhanh đi, đừng để cho khách quý đợi lâu.”

Dứt lời, cô ta vội vàng bước nhanh về phía trước, dường như muốn thoát khỏi tình huống xấu hổ này.

Trong chốc lát, hai người đã vào bên trong phòng khách.

Trần Gia Bảo liếc quanh một vòng, chỉ thấy trong phòng bày một bàn thức ăn, mà người đang ngồi ở bàn tiệc, ngoại trừ Văn Trung Vạn, ba của Văn Trung Minh thì còn có ba người đàn ông lạ mặt, lần lượt là hai ông cụ khoảng chừng 5-60 tuổi và một chàng trai trẻ.

Trong đó, ông cụ ngồi chính giữa bàn tiệc mặt một chiếc áo Tôn Trung Sơn màu đen, tóc bạc trắng, đôi mắt ngời sáng tinh tường, khuôn mặt hình chữ điền không giận tư uy, trông có vẻ rất có phong thái của đại gia thời dân quốc, quan trọng hơn, ông cụ toát ra hơi thở của “Nửa bước truyền kỳ” khiến tất cả mọi người trong phòng khách đều không dám nhìn thẳng vào ông ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK