Mục lục
Cực Phẩm Thần Y - Trần Gia Bảo - Liễu Ngọc Anh (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 743

Từ lúc anh xuống núi đến nay, trong số tất cả những gia đình mấy đời làm quan võ thì cũng chỉ từng tiếp xúc với nhà họ Phụng ở ẩn tránh xa sự đời. Không ngờ hôm nay lại gặp được một đệ tử của dòng họ võ cổ truyền ở nhà hàng Thủy Tạ này, hơn nữa lại là một cậu chủ.

Tả Chí Kiên liếc nhìn Trần Gia Bảo, hơi hất đầu lên, lỗ mũi ngểnh lên trời cực kỳ kiêu ngạo bởi vì anh ta cảm thấy toàn thân Trần Gia Bảo không hề toát ra một chút khí chất của một người biết võ công, chỉ là người bình thường thôi.

Lục Hán Dương khẽ kêu lên một tiếng. Ban đầu anh ta cũng không biết thân phận của Tả Chí Kiên, chỉ đơn giản nghĩ anh ta là một tên thích trèo cao nên tỏ vẻ khó chịu. Bây giờ mới biết Tả Chí Kiên chính là cậu chủ của võ đường cổ của tỉnh Nguyệt Trung, khó trách Tả Chí Kiên lại có thái độ kiêu kỳ như vậy. Như vậy xem ra anh ta vốn đã kiêu ngạo từ trước rồi.

Mã Hồng Mai lẳng lặng hỏi: “Hán Dương, dòng họ võ cổ truyền ghê gớm lắm hay sao mà nhìn anh có vẻ kinh ngạc vậy?”

Lục Hán Dương gật đầu giải thích: “Dòng họ võ cổ truyền là dòng họ mấy đời làm quan võ truyền lại cho con cháu, nội tình thâm sâu khó lường. Anh nói vầy cho em dễ hiểu đi, nhà giàu có ở Tỉnh Thành chúng ta không phải nhà họ Lục cũng không phải ba nhà họ Tần, Kiều, Trác mà là nhà họ Phụng xa lánh sự đời.

“Em biết, em có nghe nói đến dòng họ nhà họ Phụng, nghe nói họ thật sự là bá chủ của Tỉnh Thành, lẽ nào…”

Mã Hồng Mai vừa nghĩ đến một việc có thể xảy ra thì ánh mắt chấn động không ngớt.

“Em đoán đúng rồi đó.”

Vẻ mặt của Lục Hán Dương như đông cứng lại: “Nhà họ Phụng cũng là một dòng họ võ cổ truyền. Hơn nữa theo anh được biết thì tỉnh Trung Thiên bất đồng với tỉnh Hòa Bình. Trên phương diện võ thuật thì tỉnh Trung Thiên là một làn gió nặng nề. Nếu Tả Chí Kiên là gia đình võ cổ truyền ở tỉnh Trung Thiên chỉ sợ là dòng họ Tả có kém dòng họ Phụng đi chăng nữa thì cũng không thua kém bao nhiêu cả. Mà lần này rõ ràng Tả Chí Kiên có ý với chị của anh, xem ra Trần Gia Bảo gặp phải đối thủ thật sự rồi.”

“Á…”

Mã Hồng Mai kêu lên một tiếng nhưng lại lấy tay bịt miệng lại như sợ nói sai điều gì, trong lòng vừa mừng vừa sợ.

Còn Lục Bảo Ngọc vẫn đang giới thiệu người trong gian nhà nghỉ mát, giới thiệu Tả Chí Kiên xong lại giới thiệu đến ông cụ già, sau đó giới thiệu đến Trần Gia Bảo: “Anh ấy là Trần Gia Bảo, là bạn thân của Lục Bảo Ngọc.”

Lời giới thiệu rất đơn giản, chỉ nói tên rồi thôi chứ Lục Bảo Ngọc hoàn Toàn Tuấng nói rõ về thân phận của Trần Gia Bảo.

Tả Chí Kiên còn tưởng rằng Trần Gia Bảo không có gì để đáng giới thiệu cả, trong ánh mắt hiện lên một tia khinh miệt, cười cười rồi thầm nghĩ: “Thông thường khi giới một người nào đó người ta sẽ giới thiệu bối cảnh dòng họ, hoặc là ưu điểm của bản thân nhưng Lục Bảo Ngọc chỉ giới thiệu tên của Trần Gia Bảo. Nghĩ lại, hẳn là Trần Gia Bảo không có bối cảnh, cũng không phải vì xuất sắc hơn người. Vậy mà lúc nãy mình còn cho rằng Trần Gia Bảo chính là tình địch, thì ra Trần Gia Bảo cũng chỉ là như vậy mà thôi. Mà mình đường đường là cậu chủ của dòng họ võ cổ truyền, sao có thể xem trọng Trần Gia Bảo chứ?”

Nghĩ đến đây, Tả Chí Kiên liền cười khinh miệt, lập tức xem thường Trần Gia Bảo.

Trần Gia Bảo nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt của Tả Chí Kiên thì nhún nhún vai, không hề để tâm một chút nào. Anh cao quý vì là bá chủ của thế giới ngầm của cả tỉnh Hòa Bình, có chín cây kim có thể cứu người, có một cây kiếm cũng có thể xé trời thì sao có thể sinh ra thói kiêu ngạo hung hăng chứ. Đừng nói Tả Chí Kiên là cậu chủ của dòng họ võ cổ truyền, cho dù tộc trưởng của dòng họ võ cổ truyền có đến đây thì Trần Gia Bảo cũng không cần phải để ý.

Đột nhiên bên cạnh Trần Gia Bảo truyền đến giọng nói cẩn thận dè dặt nhưng chứa đựng sự chờ mong: “Cậu Trần… cậu có thật vì tôi mà đến không?”

“Đương nhiên, tôi đã nói rồi mà. Lần sau gặp lại cô, tôi sẽ dạy cô dùng đao.”

Trần Gia Bảo nhìn về phía Châu Nguyệt Tâm. Gần một tháng không gặp mà nhìn Châu Nguyệt Tâm giống như càng ngày càng xinh đẹp, khí chất cũng càng ngày càng xuất chúng. Giờ phút này nhìn lại, cũng có người khiến cho tim người ta đập thình thịch.

“A, trước hết Nguyệt Tâm xin cảm ơn cậu Trần đã yêu mến .”

Nguyệt Tâm hai má đỏ bừng nhẹ nhàng nói, trong lòng vui sướng không ngớt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK