Mục lục
Cực Phẩm Thần Y - Trần Gia Bảo - Liễu Ngọc Anh (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 813

Quả nhiên sắc mặt của Trần Gia Bảo và Tô Ánh Mai lạnh hẳn đi, tới cây đũa Trần Gia Bảo lúc đầu nghịch trong tay cũng gãy đôi giữa không trung.

Tưởng Đức Lâm và Đồ Chí Phàm biết Trần Gia Bảo đã tức giận rồi, trong lòng mặc niệm thay cho Hứa Vân Phong.

Ngay sau đso, Trần Gia Bảo đứng lên, ý cười đã sớm không còn nữa, nói: “Trần Gia Bảo tôi chỉ cho người khác một cơ hội duy nhất, buổi sáng tôi đã bỏ qua cho cậu một lần, bây giờ cậu không chỉ xúc phạm tới tôi, mà còn xúc phạm tới vợ của tôi, cậu đáng chết!”

Không khí trong phòng riêng bỗng nhiên căng thẳng hẳn lên, Tưởng Đức Lâm “Ực” một tiếng, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt.

Hứa Vân Phong vẫn chưa cảm nhận được gì, vẫn đắc ý như cũ nói: “Thật trùng hợp, thiếu gia đây cũng chỉ cho người khác một cơ hội, tôi hỏi cậu lần nữa, quỳ xuống xin lỗi, rồi để Tô Ánh Mai ở lại tiếp rượu, sau đó đưa tôi lợi nhuận của tập đoàn Nhiên Ái ở Thanh Lạc một phần cũng không được thiếu nôn ra đây, làm được ba điều này, tôi tha cho cậu, đúng rồi, anh Lâm, Chí Phàm, hai người còn bổ sung gì không?”

“Không có, không có, tuyệt đối không có.” Tưởng Đức Lâm lắc đầu như trống bỏi, mẹ nó, tự cậu muốn chết thì đừng có kéo theo bọn tôi chứ.

“Ấy, anh Lâm, sao sắc mặt anh tệ thế? Ăn phải đồ hỏng à?’ Hứa Vân Phong sửng sốt hỏi.

Đột nhiên Trần Gia Bảo nói: “Bởi vì anh Lâm của cậu là cấp dưới của tôi, đến cả Đồ Chí Phàm hôm qua cũng vừa quỳ xuống xin lỗi tôi, cậu nói xem dưới hoàn cảnh này, sắc mặt của họ có dễ nhìn nỏi không?”

Hứa Vân Phong như nghe thấy câu chuyện buồn cười nhất thế giới, cười lớn nói: “Đúng là cười chết tôi rồi, cậu dám nói anh Lâm là cấp dưới của cậu, không phải cậu bị dọa mức phát điên đấy chứ, lại còn Chí Phàm từng quỳ xuống xin lỗi cậu, cậu nói xem có buồn cười không…hả?”

Hứa Vân Phong đột nhiên im lặng, bởi vì hắn phát hiện cho dù là Tưởng Đức Lâm hay Đồ Chí Phàm đều không phản bác dường như ngầm đồng ý vậy.

“Chuyện này… chuyện này là thế nào vậy?” Hứa Vân Phong cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn.

Chưa đợi Hứa Vân Phong hiểu ra chuyện gì, Trần Gia Bảo đã tiến lên một bước, tới trước mặt anh, hai tay bắt sau lưng, vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn Hứa Vân Phong như con kiến.

Hứa Vân Phong bị dọa, vô thức lùi ra đằng sau, lớn tiếng nói: “Cậu muốn làm…”

Còn chưa nói xong đã bị Trần Gia Bảo tát cho một phát.

Chỉ nghe thấy một tiếng “bốp” giòn giã, Hứa Vân Phong đột nhiên bị đánh đập vào tường, một bên mặt sung tấy, tới răng cũng rơi ra vài chiếc.

Trần Gia Bảo còn kiềm chế, nếu không, một bạt tai của Trần Gia Bảo đủ để lấy mạng của Hứa Vân Phong “Cậu…cậu dám đánh tôi?” Hứa Vân Phong giãy dụa đứng lên, tức giận hét: “Anh Lâm, mọi người mau ra tay bắt cậu ta lại đánh đi, còn cả Tô Ánh Mai, hôm nay em phải ở trước mặt cậu ta chịch cô ta.”

Tô Ánh Mai sắc mặt trắng bệch, lông mày lá liễu tức giận dựng lên, Trần Gia Bảo vẻ mặt trầm xuống nói: “Dám nhục mạ vợ tôi, vả miệng!”

Chưa đợi Trần Gia Bảo ra tay, đột nhiên, Tưởng Đức Lâm lao lên, đến trước mặt Hứa Vân Phong, hét một tiếng “ba ba ba” đánh hắn mấy bạt tai.

Đùa sao? Cơ hội để thể hiện lòng trung thành với Trần Gia Bảo như vậy, sao ông ta không nắm lấy được? Nói không chừng Trần Gia Bảo vui vẻ sẽ tha thứ cho tội mạo phạm của hắn tối nay.

Đồ Chí Phàm mắt sáng lên, lập tức phải ứng lại, xông tới cùng tát Hứa Vân Phong, dù sao đứng trước mạng sống, một bạn rượu nho nhỏ thôi, có đáng gì chứ?

Đến cả Lãnh Minh Phong cũng không nhịn được xông lên cho Hứa Vân Phong hai bạt tai.

Hứa Vân Phong bị đánh đến choáng váng, đột nhiên hắn ngồi bật dật trước mặt toàn sao, hét lớn: “Tưởng Đức Lâm, Đồ Chí Phàm, hai người bị điên hả? Trần Gia Bảo đang ở kia, đánh tôi làm gì?”

“Ha! Người phải đánh là cậu đấy, đến ông đây cũng chỉ là một con chó của cậu Trần, cậu là cái gì hả?

Một thiếu gia nhà họ Hứa nhỏ bé mà mẹ nó dám đến trước mặt cậu Trần khiêu khích, đúng là đi tìm chết!” Tưởng Đức Lâm cười lạnh một cái, đá Hứa Vân Phong ngã ngồi xuống đất.

Cái gì? Tưởng…Tưởng Đức Lâm đúng là thuộc hạ của Trần Gia Bảo? Mà còn chỉ là một con chó?

Hứa Vân Phong kinh ngạc tới tái mét mặt mày.

Ngay lúc này, dưới ánh mắt kinh ngạc của Hứa Vân Phong, Tưởng Đức Lâm quỳ một gối xuống, nói lớn: “Tưởng Đức Lâm ra mắt cậu Trần, cô Tô.”

Lãnh Minh Phong, và một trăm người ngoài hành lang nhà hàng đồng thanh hét lớn: “Xin chào cậu Trần, cô Tô.”

Âm thanh vang vọng, làm người sợ hãi!

Trần Gia Bảo hai tay để sau lưng, sắc mặt nghiêm nghị, như nắm tất cả quyền sinh sát trong tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK