Mục lục
Cực Phẩm Thần Y - Trần Gia Bảo - Liễu Ngọc Anh (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1858

Lời của anh ta nói lần này nửa thật nửa giả, Trần Gia Bảo tối qua nhất định là cả đem không quay về Thiên Trúc Viện rồi, nhưng mà cũng không phải là bị anh ta đuổi đi, mà là Trần Gia Bảo sớm đã đi ra sau núi rồi, hơn nữa còn đợi ở sau núi cả đêm.

Dĩ nhiên, Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình đương nhiên không biết chuyện này rồi, còn cho rằng lời của Ngô Thanh nói là thật, vội vàng giơ ngón cái lên, nịnh nọt nói: “Không hổ là Cậu chủ Ngô, quả nhiên ngạo mạn, tên tiểu tử Trần Gia Bảo này cả ngày lẫn đêm cứ kiêu ngạo, nên để anh ta bị dạy dỗ một trận mới biết mặt.”

“Cái đó là đương nhiên, trước mặt Cậu chủ Ngô tôi đây, căn bản không có chỗ cho Trần Gia Bảo giả bộ.” Ngô Thanh liên tục gật đầu rồi nói tiếp: “Đúng vậy, tôi có một rất quan trọng muốn dặn dò hai cậu, nghìn vạn không thể tiết lộ ra ngoài.”

“Cậu chủ Ngô mời nói.”

Hoàng Chí Huy va Thi Vĩ Bình tinh thần dao động.

Ngô Thanh nhìn ra ngoài cửa một cái, sau khi xác nhận không có người thì mới thì thầm nói: “Bộ dạng của tôi như thế này không có mặt mũi nào nhìn người ta, vì vậy dự định hôm nay đi lên trên núi tránh một ngày, đợi đến tối tôi lại quay về, nếu như Khương Ngọc và Hồng Yến Nhi hai người bọn họ có đến hỏi tôi đi đâu, hai người cứ nói tôi đến gặp một người bạn chí cốt ở nhà họ Vũ, bị anh ta kéo ở lại uống rượu rồi, địa chỉ cụ thể là gì hai người các anh cũng không rõ, có nhớ chưa hả?”

Diện mạo này của anh ta, khiến cho Khương Ngọc và Hồng Yến Nhi vừa nhìn thì có thể biết ngay là bị người ta đánh, Cậu chủ Ngô anh ta cả đời tên tuổi lẫy lừng, như vậy không phải tất cả đều bị hủy hoại trong chốc lát hay sao? Như vậy hình tượng trong lòng của Khương Ngọc chắc chắn sẽ bị hạ thấp không ít, vì vậy mới muốn đi ra ngoài tránh mặt, thật may trên người có đem theo thuốc thoa ngoài da, hi vọng sau khi trải qua một ngày một đêm, có thể làm tan vết sưng đi bớt.

Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình lia lịa gật đầu nhận lời, bày tỏ dáng vẻ không thành vấn đề gì.

Ngô Thanh lần này mới có thể yên tâm, trở lại Thiên Trúc Viện lần nữa, đem theo một số vật phẩm tùy thân, lặng lẽ đi về hướng phía núi.

Sự thật đã chứng minh, nỗi lo lắng của Ngô Thanh đúng là có lý do.

Sau khi Ngô Thanh đi không lâu thì Khương Ngọc rửa mặt xong thì đi tới phòng của Hoàng Chí Huy đợi người, chau mày hỏi: “Ngô Thanh ở đâu rồi, tại sao không thấy anh ta?”

Sau khi cô ấy tối qua nghe thấy tiếng hét đau khổ ở Thiên Trúc Viện, còn cho rằng là độc “Huyền Âm Xuyên Tràng Đan” của Trần Gia Bảo phát tác, lo lắng Trần Gia Bảo bị trúng độc mà đi thi đấu thì không công bằng, hôm nay thì sáng sớm đã qua tìm Ngô Thanh muốn giải độc, dự định sẽ giải hết độc “Huyền Âm Xuyên Tràng Đan” trên người Trần Gia Bảo.

Hoàng Chí Huy và Thi Vĩ Bình mắt nhìn nhau, nói lại lời nói mà Ngô Thanh đã giao phó cho bọn họ.

“Cùng người khác đi uống rượu rồi sao?” Khương Ngọc âm thầm chau mày, mới sáng sớm đã đi uống rượu? Cô ấy với gương mặt hoài nghi, tiếp tục hỏi: “Vậy anh ta có nói là đi đâu không?”

Hoàng Chí Huy nói một cách qua loa lấy lệ: “Cái này chúng tôi cũng không biết, nhưng mà trễ nhất thì chắc chắn ngày mai sẽ quay về.”

“Vậy thôi được rồi.” Khương Ngọc không biết được đáp án chính xác, cũng không muốn đến giải độc, đi ra ngoài với bộ dạng hồn bay phách lạc, dự định sẽ đi xem tình hình của Trần Gia Bảo như thế nào rồi, sau khi đến Thiên Trúc Viện, chỉ thấy trống không, không có một bóng người, Trần Gia Bảo cũng không biết chạy đi đâu rồi.

“Trên người Trần Gia Bảo còn đang trúng phải độc “Huyền Âm Xuyên Tràng Đan”, mới sáng sớm anh ấy có thể chạy đi đâu chứ, thật là liều lĩnh!”

Khương Ngọc lắc lắc đầu, đang quay người đi ra bên ngoài, đột nhiên có một luồn gió thơm ngay trước mắt, đối diện chỉ thấy Hồng Yến Nhi bước vào trong Thiên Trúc Viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK