Mục lục
Cực Phẩm Thần Y - Trần Gia Bảo - Liễu Ngọc Anh (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1307

Trần Gia Bảo suy nghĩ một lát, giơ ba ngón tay và nói: “Ba ngày, ba ngày nữa hoa anh đào ở đây sẽ tàn.”

“Ba ngày?” Lưu Vũ Tình lẩm bẩm, tuy ba ngày hơi ngắn nhưng cô ta không phải người tham lam. Cô ta quyết định sẽ thuê trọn cả câu lạc bộ giải trí Sakura này trong ba ngày, bởi vì những bông hoa anh đào này chỉ thuộc về một mình cô ta!

Tiếp đó, Trần Gia Bảo buông tay của Lưu Vũ Tình ra, bước đến chỗ Kinh Lập Thành và nói: “Như anh thấy đó, hoa anh đào đang nở rộ trong vườn. Bây giờ anh đã thua. Mong anh có thể làm đúng như giao hẹn cá cược và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Vũ Tình nữa.”

Mặt Kinh Lập Thành nhợt nhạt rồi tím tái, đột nhiên nổi cơn tức giận và nói: “Có cái rắm, anh giở trò ma thuật, thế là ăn gian, kết quả này không tính!”

Ma thuật?

Mọi người đều gật đầu đồng ý.

Mặc dù đổ cho ma thuật nghe có vẻ vô lý, và thậm chí khá phong kiến và mê tín, nhưng trước tình huống thần kỳ như vậy, dường như không có lời giải thích nào tốt hơn ngoài ma thuật.

Lưu Vũ Tình và Bùi Tuệ Lâm lườm nguýt, làm cho cả vườn hoa anh đào nở rực rỡ giữa mùa thu, lãng mạn và đẹp đẽ như vậy sao có thể là ma thuật? Nói tiên thuật còn tạm chấp nhận được.

Đối mặt với lời buộc tội của Kinh Lập Thành, Trần Gia Bảo lắc đầu cười: “Nông cạn, quá nông cạn, kiến thức của anh thật sự quá nông cạn.”

Kinh Lập Thành hậm hực khịt mũi, chỉ vào hoa anh đào chung quanh, lớn tiếng nói: “Nếu không phải là ma thuật thì anh giải thích tình huống hiện tại như thế nào?”

Những người xung quanh gật đầu lia lịa, đúng vậy, cho dù Trần Gia Bảo là tông sư võ đạo đi chăng nữa thì cùng lắm cũng chỉ có sức mạnh vượt trội hơn người thường, nhưng chuyện đi ngược lại tự nhiên làm hoa anh đào nở trái mùa thế này thì không thể dùng võ đạo để giải thích một cách đơn giản được nữa.

Lưu Vũ Tình và Bùi Tuệ Lâm cũng nhìn Trần Gia Bảo, tất cả đều muốn mong đợi Trần Gia Bảo sẽ giải thích như thế nào.

Trần Gia Bảo nhìn xung quanh, mắt nheo lại rồi nói: “Mọi người không biết, vậy thì để tôi cho mọi người biết, rằng trong vạn vật không vật nào mà không cõng âm bồng dương, dương là sự phát triển còn âm là sự mất đi, có thể nói rằng, sinh lão bệnh tử của đời người, trăng tròn hay khuyết, cũng như bốn mùa xuân hạ thu đông đều chịu tác động tăng và giảm của âm dương.

Lấy một ví dụ đơn giản nhất, khi một người bình thường ở độ tuổi ba mươi thì dương khí trong cơ thể sẽ đạt đến cực điểm, đây là thời kỳ hoàng kim của con người, cực thịnh ắt sẽ suy tàn, qua thời điểm đó, dương khí sẽ suy yếu, âm khí sẽ tăng dần, thể lực cũng suy giảm dần, dương khí trong người suy kiệt thì người đó sẽ chết, vì vậy dưỡng sinh thực chất là dưỡng dương, bồi bổ dương khí thì cơ thể mới khỏe mạnh.

Đối với thực vật cũng vậy, khi dương khí mạnh thì hoa sẽ nở, khi dương khí yếu thì hoa sẽ tàn. Lý do mọi người có thể thấy hoa anh đào nở rộ vào mùa thu là bởi vì tôi đã truyền một luồng dương khí vào trong cây để cây hoa anh đào hồi sinh, tự khắc sẽ có thể nở hoa thôi.”

Hóa ra là như vậy.

Lưu Vũ Tình và Bùi Tuệ Lâm vỡ lẽ.

Tuy nhiên, mặc dù Trần Gia Bảo đã giải thích nguyên lý một cách đơn giản, nhưng hai người họ biết rằng phải là cường giả có tu vi cao mới có thể để có thể khiến hoa anh đào nở giữa mùa thu được, à không không không, thậm chí cả thế giới chắc chỉ có một mình Trần Gia Bảo mới làm được, vì trước đó, hai người bọn họ đã từng gặp một số cường giả tông sư hậu kỳ, nhưng chưa bao giờ nghe nói có tông sư nào có thể khiến hoa anh đào nở trái mùa được.

Phải thừa nhận rằng Trần Gia Bảo thực sự rất thần thánh!

Đôi mắt của hai cô gái đều tràn ngập vẻ ngưỡng mộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK