Mục lục
Cực Phẩm Thần Y - Trần Gia Bảo - Liễu Ngọc Anh (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2200

Yoshimura Miyu dịch lại lời này ngay lập tức.

Trần Gia Bảo khẽ cau mày, cảm thấy bên kia có vẻ hạ thấp Việt Nam thì lại càng không thích, nhíu mày nói: “Tôi muốn gặp ông ấy, hơn nữa tôi tin ông ấy chắc chắn cũng sẽ gặp tôi thôi.”

Oda Kazue và những người khác giống như mới nghe được chuyện cười vô cùng lớn nên nhịn không được mà bật cười haha: “Tộc trưởng của bọn tao là tông sư ninja tiếng tăm lẫy lừng khắp cả Nhật Bản này, bình thường chỉ tay năm ngón phải giải quyết rất nhiều chuyện, mà mày chỉ là một tên vô danh tiểu tốt đến từ Việt Nam thôi thì dựa vào đâu mà có thể gặp được tộc trưởng của bọn tao?”

Nói xong, Oda Kazue đột nhiên nâng tay phải lên, đôi đũa đang nằm trên bàn bỗng nhiên bay bổng lên không trung bay vào trong tay anh ta, sau đó, anh ta chỉ phất nhẹ tay thôi thì có một tiếng “bốp”, sau khi chiếc đũa bay bổng lên xuyên qua mặt bàn của bàn ăn cơm thì bị ghim xuống nền đá cẩm thạch chắc chắn.

Mấy người mặc đồ đen ở phía sau đều rầm rầm khen hay.

Những vị khách xung quanh cũng bị động tĩnh ở bên này thu hút, sau khi thấy một màn này thì đều cảm thán tới tấp, thật lợi hại!

Vẻ mặt đắc thắng của Oda Kazue vụt qua, vừa nãy anh ta đã dùng toàn bộ sức lực của mình, uy lực của chiếc đũa có thể so sánh với viên đạn, chắc chắn có thể khiến người Việt Nam không biết trời cao đất dày này khiếp sợ.

Nghĩ tới đây anh ta vô ý thức nhìn về phía Trần Gia Bảo và Vũ Nhược Uyên, anh ta sửng sốt ngay lập tức. Anh ta chỉ thấy Trần Gia Bảo và Vũ Nhược Uyên không những không bị anh ta làm cho khiếp sợ mà còn cùng nhau lắc đầu nữa. Cảm giác đó giống như… giống như hai người họ không thấy chẳng có gì cả, thậm chí còn có hơi tỏ rõ sự khinh thường nữa.

Oda Kazue có hơi ngơ ngác, rốt cuộc chuyện này là sao? Lẽ nào người Việt Nam này không biết, không nhìn ra được chiêu này của anh ta hiếm thấy tới mức nào sao?

Nhưng anh ta nào biết, mặc dù tu vi của anh ta thuộc “Thông U hậu kỳ” trong số các ninja ở phái Iga là điều không tệ, nhưng cũng chỉ dừng lại là không tệ trong phái Iga mà thôi. Đừng nói đến việc nhìn sang Việt Nam, cho dù là trong tỉnh Trung Nguyệt thôi thì không biếtđã có mấy người có thực lực “Thông U hậu kỳ” rồi, thậm chí Trần Gia Bảo còn từng giết mấy người của “cường giả Truyền Kỳ” nữa. Oda Kazue mơ mộng hão huyền muốn dùng thực lực của “Thông U kỳ” để dọa Trần Gia Bảo sợ à, điều này sao có thể được?

Vậy nên một chiêu vừa rồi chỉ đủ để anh ta tự kiêu thôi, trong mắt Trần Gia Bảo với Vũ Nhược Uyên thì thực sự không thể công khai được.

Yoshimura Miyu lại càng tỏ rõ sự khinh thường hơn. Cô ta đã từng trải qua sự khủng bố của Trần Gia Bảo rồi, cho dù có là Iga Chiho đích thân ra tay đi nữa thì chưa chắc có thể đánh bại được Trần Gia Bảo, chứ đừng nói gì đến Oda Kazue chỉ là một ninja tinh nhuệ nhỏ bé của phái Iga. Anh ta sao có thể uy hiếp Trần Gia Bảo được chứ?

Cảm nhận được sự khinh thường của Trần Gia Bảo và những người khác, Oda Kazue khinh thường cười mỉa, chậm rãi đứng lên: “Không ngờ người Việt Nam lại hung hăng càn quấy như vậy, lẽ nào ở trường không có ai dạy tụi mày cái gì gọi là ‘nhập gia tùy tục’ à?”

“Ha!” Trần Gia Bảo khẽ cười một tiếng: “Tao cũng không ngờ tới một đảo quốc chật hẹp nhỏ bé như vậy lại có những người tự đại như thế. Lẽ nào lúc tổ tiên ngày trước của tụi mày học lễ nghĩa của Việt Nam bọn tao thì không đem theo câu thành ngữ ‘tự mình biết mình’ về Nhật Bản à?”

Vũ Nhược Uyên cong lên một nụ cười, cực kì oán hận!

Đợi đến sau khi Yoshimaru Miyu dịch câu này xong thì tất cả mọi người có mặt ở đó đều vô cùng tức giận.

“Xem ra tụi mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi.” Vẻ mặt của Oda Kazue cực kỳ u ám: “Mặc dù tao không biết thân phận của mày là gì, nhưng nếu mày đã đi chung với phái Koga thì bọn mày chính là kẻ thù của phái Iga bọn tao rồi!”

Nói xong, anh ta nháy mắt với quản lý nhà hàng ở cách đó không xa, quản lý hiểu ý liền lệnh cho mấy người bảo vệ ở đó mời tất cả những vị khách đang dùng bữa trong sảnh lớn ra ngoài.

Rất nhanh, trong sảnh lớn của nhà hàng vốn dĩ đang rất náo nhiệt chỉ còn lại duy nhất một bàn của Trần Gia Bảo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK