Thật ra Sầm Dao hoàn toàn không muốn gặp mặt người đàn ông tối qua, không phải vì anh không làm cô vui vẻ, mà là vì cỏ cảm thấy người đàn ông tối qua cũng không tệ lắm, việc này khiến cò cảm thấy xấu hổ, cho nên mới không muốn gặp lại anh.
Nhưng lúc này cũng không còn cách nào khác.
Đúng lúc Sầm Dao muốn đi Thiên Thượng Nhân Gian lấy xe của mình, cho nên từ bệnh viện ra, cô đi thẳng qua đó, nhưng đợi đến hơn nửa đêm cũng không thấy người đàn ông kia.
Đến mười giờ, cuối cùng cỏ cũng không còn kiên nhẫn nữa, tìm nhân viên phục vụ hỏi: “Cái anh ngồi vị trí này tối hòm qua, mặc áo sơ mi trắng, cao khoảng mét tám lăm, nghe nói là đầu bảng ở chỗ các anh, sao đêm nay anh ta không có ở đây?”
“Đầu bảng? Có ạ.”
“Thật sao? Vậy bảo anh ta tới một chuyến, sẽ không tốn quá nhiều thời gian của anh ta đâu.” sầm Dao đưa tiền boa cho người phục vụ.
Không bao lâu sau, người kia đã dẫn một người đàn óng trẻ tuổi đến.
Sầm Dao đánh giá một chút, người này không phái người đàn ông hôm qua. So với người đàn ỏng tối hôm qua, ‘đầu bảng’ này cũng hơí gọi là có tiếng mà không có miếng. Dù là khí chất hay là ăn nói đều không cùng đẳng cấp với người đàn ông kia.
Sầm Dao nói qua loa vài câu rồi đuổi người đi, ngồi mãi đến nửa đêm cũng không gặp người kia. Ra khỏi câu lạc bộ, cô mới gọi điện thoại cho Khương Oánh Oánh.
Khương Oánh Oánh vừa nghe là báo cô ấy điều tra người đàn ông tối hòm qua thì lập tức hào hứng, thậm chí còn chẳng màng đi ngủ.
“Dao Dao, chị vẫn chưa thỏa mãn ha?”
“Chưa thỏa mãn cái đầu em!” Sầm Dao nhẫn nhịn, rốt cuộc không giải thích với cô ấy. Tính Khương Oánh Oánh bộp chộp, tránh cho cò phải lo lắng cùng mình. Cuối cùng cỏ chỉ nói: “Dù sao em giúp chị điều tra thêm, hỏi anh của em thử đi. Càng nhanh càng tốt.”
“Ok! Cứ giao cho em.”
Sầm Dao cúp điện thoại của Khương Oánh Oánh, ngồi trong xe nhìn cảnh đêm phồn hoa ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy trong lòng trống trãi.
Điện thoại lại vang lên, trở nên cao vút trong không gian ô-tò chật chội. Quét mắt nhìn màn hình, ba chữ ‘Bộ Tử Ngang’ rõ ràng đập vào mắt. . ngôn tình sủng
Cỏ bắt máy, còn chưa lên tiếng, Bộ Tử Ngang đã gào lên: “Cỏ về đây! Ngay lập tức!”
Sầm Dao mệt mỏi đáp lại rồi im lặng cúp điện thoại.
Vực dậy tinh thần, lái xe về nhà.
“Mợ chủ.” Thím Ngô chào cô rồi cẩn thận nhìn lên lầu trên: “Cậu chủ đang tức giận, cũng không biết là ai đắc tội cậu ấy.
“Không sao, thím dọn dẹp rồi nghỉ đi, mệt mỏi cả ngày rồi.”
Thím Ngô gật đầu: “Vậy mợ cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
sầm Dao gật đầu rồi lên lầu.
Đến cửa phòng ngủ, đấy cửa vào, chỉ thấy cậu cả Bộ Tử Ngang đang ngồi trên ghế sofa. Trong tay cầm tài liệu, có lẽ còn không hài lòng với tài liệu trong tay, đang mắng người ta là đồ vỏ dụng qua điện thoại.
sầm Dao không để ý, để túi xách xuống, đi đến bàn trang điếm to ở bên cạnh.
Cô vừa mới ngồi xuống thì một âm thanh chất vấn truyền đến: “Cả người đầy mùi rượu và thuốc lá, cỏ đi lêu lổng ở đâu?”
Không biết Bộ Tử Ngang đã cúp điện thoại từ khi nào.
sầm Dao cũng không nhìn anh ta, chậm rãi tháo khuyên tai ra: “Muốn nói lêu lổng, cậu Bộ là người trong nghề. Tòi chỉ hẹn bạn ra ngoài ăn bữa cơm thôi.”
“Vậy à?” Bộ Tử Ngang đứng dậy, đi tới, đột nhiên bế sầm Dao lên khỏi ghế từ phía sau.
Sầm Dao từ trước đến nay luôn bình tĩnh nhưng vẫn bị hành vi thân mật đột ngột của anh ta làm kinh ngạc. Một giây sau, cô bị anh ta ném mạnh lên giường.
Cô còn chưa kịp đứng dậy, Bộ Tử Ngang đã đè lên, hai cánh tay giữ lấy hai tay cô nhấn mạnh trên gối.