Khi còn trẻ không cẩn thận để người phụ nữ khác có thai thì thôi đi, vậy mà còn để bà ta tìm tới nhà. Khi đó sức khỏe của mẹ anh vốn không tốt, lại đúng lúc gặp phải chuyện này. Nếu người phụ nữ kia không xuất hiện thì có lẽ bệnh của mẹ anh đã không trở nặng.
Thương Đình Lập từng hận người phụ nữ đó, cũng từng hận đứa trẻ này. Tuy nhiên, sau khi được tìm vê thì không lâu sau, đứa trẻ đó đã bị đưa ra nước ngoài.
Nhưng anh sẽ không quên đôi mắt tràn đầy oán hận của đứa trẻ đó lúc bị đưa đi. Thời gian trôi qua, mọi thứ đổi thay, lâu rồi, anh cũng đã quên mất đứa trẻ đó. Bây giờ nhớ tới thì trong lòng anh cũng không có chút cảm xúc nào. “Phải không? Thật trùng hợp” Vẻ mặt Thương Vân vẫn vậy, dường như chỉ cảm thấy rất có duyên.
Nói xong, cậu ta tiếp tục thu dọn đồ đạc. Ba người cùng thu dọn đồ đạc xong thì Thương Vân một mình rời khỏi đó, hình như cậu ta có việc phải làm.
Sau khi về phòng của cả hai thì Sầm Dao hơi mệt. Cô nói một tiếng với Thương Đình Lập rồi nằm xuống giường ngủ mê man. Thương Đình Lập lắng lặng nhìn gò má hồng hào và đôi mắt nhắm chặt của cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Anh đóng cửa lại rồi đi ra ngoài. Sau cơn mưa, không khí ở thôn Tiểu Liên càng trong lành hơn. Thương Đình Lập muốn nhìn xem cảnh vật mấy ngày nay Sầm Dao đi qua nên một mình đi dạo trên con đường nhỏ mọc đầy cỏ dại. Đường ở thôn Tiểu Liên hẻo lánh, tuy là đường xi măng nhưng rất hẹp, chỉ đủ cho hai ba người đi qua. Ngay cả đường lớn vào làng cũng không rộng hơn là bao.
Thương Đình Lập vừa đi vừa nhìn. Lúc quay về, anh bắt gặp một bóng dáng quen thuộc. Thương Đình Lập nghiêm túc nhìn người tới: “Cô tới làm gì? Điềm Điềm mặc một bộ váy liền màu trắng, cả người trông có vẻ trong sáng và sang trọng.
Cô ta dựa người trên xe, vừa xa hoa vừa tao nhã. Chẳng qua, sau khi bị cô ta ba lần bốn lượt tính kế, Thương Đình Lập đã không còn chút kiên nhẫn nào với cô ta nữa.
“Đình Lập, em tới để tìm anh. Em lo lắng cho anh mà” Điềm Điềm hơi tủi thân nhìn Thương Đình Lập, trong mắt có chút bi thương
. Bị anh bỏ ở lễ đính hôn, trong lòng cô ta vừa oán vừa hận.
Nhưng khi biết chuyện Thương Đình Lập làm với Thương Ngộ, trong lòng cô ta vẫn lo lắng cho anh. “Đình Lập, chuyện của Thương Ngộ em đã nghe hết rồi” Cô ta lo lắng nhìn anh.
Thương Đình Lập lạnh nhạt gật đầu. Sau đó xoay người định rời đi.
“Đình Lập, Thương Ngộ sẽ không tới gây phiền phức cho anh nữa” Điềm Điềm đã bị tổn thương bởi sự lạnh lùng của anh. Nhưng mấy ngày qua, anh vốn chưa từng có thái độ tốt với cô ta, cô ta cũng đã quen với điều đó. Vì vậy, cô ta đè xuống ai oán trong lòng, đi theo sau anh.
“Cô đã làm gì?” Thương Đình Lập dừng bước. Thương Ngộ bị thương nặng đến vậy mà còn có thể xem như không có chuyện gì xảy ra.
Ngoại trừ việc cậu ta càng thêm sợ hãi anh thì e rằng chỉ có người trước mặt làm chuyện gì khiến cậu ta không dám xuất hiện nữa.
“Đình Lập, rốt cuộc anh cũng chịu nghe em nói” Ánh mắt Điềm Điềm lộ vẻ rầu rĩ. Cô ta chưa từng nghĩ tới hiện tại muốn nói một câu với anh cũng khó khăn tới vậy. Nếu lúc trước, trước khi Sầm Dao xuất hiện, cô ta không rụt rè như vậy, đợi anh phát hiện tấm lòng của cô ta rồi yêu cô ta. Thì có lẽ bây giờ con của họ đã đến tuổi đi học. Thấy Điềm Điềm đang nói bỗng đờ người ra, Thương Đình Lập liên mất kiên nhẫn, xoay người bỏ đi. Vốn anh cũng không muốn nói chuyện với cô ta.
Nếu không phải vì muốn biết cô ta đã làm gì Thương Ngô. Thì anh đã không dừng bước. “Đình Lập, anh nghe em nói” Điềm Điềm tỉnh táo lại, thấy Thương Đình Lập sải bước bỏ đi liền cảm thấy trong lòng chua xót, khổ sở. Cô ta không màng gì cả mà chạy thẳng về phía anh, muốn từ sau lưng ôm lấy anh. Thương Đình Lập cảm nhận được động tĩnh phía sau, anh nghiêng người tránh sang một bên.
Điềm Điềm đang chạy tới lập tức té ngã. Con đường sau cơn mưa vốn không sạch sẽ. Càng đừng nói đến đường cái có người đi lại, bùn nhiều không đếm xuể. Điềm Điềm ngã xuống đất, váy liền trắng dính đầy bùn đất. Trong mắt cô ta có vài giọt nước mắt, nhưng cô ta lại nhanh chóng nghẹn lại. Gô ta nắm chặt tay, móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay, chảy ra một giọt máu tươi, cô ta vẫn không hề hay biết.
“Đình Lập, em chỉ muốn nói chuyện này với anh thôi. Em thật sự không có ác ý“ Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn Thương Đình Lập hoàn toàn không thèm nhìn cô ta, trong lòng vừa giận vừa hoảng. Cô ta đuổi theo chỉ vì muốn để Thương Đình Lập biết, người luôn ở cạnh anh, không màng tất cả đuổi theo anh chỉ có cô ta. Nhưng, ngay cả một cơ hội anh cũng không muốn cho Cô ta.
Anh thật sự rất tàn nhẫn với cô ta.
“Điềm Điềm, cô không mệt sao?” Thương Đình Lập cho rằng anh biến mất ở lễ đính hôn là câu trả lời tốt nhất cho quan hệ hợp tác giữa họ. Nhưng hiển nhiên người trước mặt không nghĩ như vậy.
Hai người cùng nhau lớn lên, trước đây anh luôn coi cô †a như em gái. Nếu không phải những việc cô ta làm mấy ngày qua thật sự không thể tha thứ. Anh cũng sẽ không đối xử với cô ta như vậy.
“Mệt, em đương nhiên mệt” Điềm Điềm cười khổ.
Đuổi theo nhiều năm như vậy, sao cô ta có thể không mệt được. Cô ta cũng biết tổn thương, mỗi lần bị anh từ chối thì tim luôn rÏ máu nhưng vẫn phải vờ như không sao cả. Cô ta đã từng nghĩ tới chuyện buông bỏ. Nhưng theo đuổi nhiều năm, chuyện này đã thành thói quen của cô ta từ lâu rồi. Anh là người duy nhất mà cô ta thích, nếu buông bỏ, cuộc sống của cô ta sẽ không còn ý nghĩa.
“Đình Lập, mấy năm nay anh thật sự không có chút tình cảm nào với em sao?” Cô ta vẫn muốn hỏi thử. Nói cô ta mơ tưởng hão huyền cũng được, nói cô †a yêu đến điên cuông cũng không sao, cô ta chỉ muốn biết mình bỏ ra nhiều như vậy, người trước mặt thật sự chưa từng để ý Sao. Thương Đình Lập không muốn dây dưa chuyện không có ý nghĩa gì này với cô ta. Nhưng nhìn cô ta chăm chú nhìn anh như quyết tâm phải có được đáp án. Thương Đình Lập cố nhịn, thẳng thừng đánh nát mong muốn trong lòng cỏ ta.
“Không có, trước giờ đều không có” Giọng nói kiên quyết, hoàn toàn không chút do dự. Điềm Điềm bỗng cảm thấy có gì đó trong tim vụn vỡ. Cô ta biết, đó là tình yêu của cô ta dành cho anh. Mấy năm qua, cô ta luôn ở sau anh, vì anh chạy ngược chạy xuôi.
Cho dù mệt đến mình nằm ở bệnh viện cũng chưa từng hối hận.
Nhưng nếu cho cô ta cơ hội làm lại, cô ta sẽ không bao giờ muốn... gặp lại anh. Điềm Điềm cúi đầu, mỉm cười chua chát. “Đình Lập, ngay cả gạt em mà anh cũng không muốn. Anh thật sự rất độc ác” Thương Đình Lập nhíu mày, không lên tiếng.