Chẳng trách vẻ mặt Lư Đông Hưng lại gượng gạo như vậy.
Cô chỉ cười đáp: “Chủ tịch Lư nhìn nhầm rồi”
Tuy nói như vậy, nhưng lại càng giống như giấu đầu hở đuôi. Lư Đông Hưng chỉ cho rằng cô không muốn phơi bày chuyện này, cho nên cũng thuận theo mà gật đầu: “Đúng, nhìn nhầm rồi! Sao có thể không nhìn nhầm được chứ? Bằng không, lúc đầu cũng không ký hợp đồng với cô Du”
Sầm Dao nghe ra được sự tiếc nuối trong lời nói của Lư Đông Hưng.
Nhìn bộ dạng này, là từ chỗ Du Mộng Nhị, ông ta cũng không đạt được thứ gì tốt. Hôm nay lại nhìn thấy mình từ xe của Thương Đình Lập xuống, chắc chắn là hối hận xanh ruột rồi.
Thương Đình Lập này, thật sự là một tấm kim bài tốt, giống như lệnh bài của vua chúa thời cổ đại vậy.
Nhưng mà, càng là như vậy, càng khiến cô không dám nghĩ nhiều.
Sầm Dao xã giao với Lư Đông Hưng không được hai câu, liền xoay người đi về công ty.
“Sầm Dao, cô đúng là không sợ mất mặt!” Đột nhiên, một âm thanh tức giận vang lên.
Cặp mày đẹp của Sầm Dao nhíu lại.
Chỉ thấy Nhậm Minh Huyên bước đi trên đôi giày cao gót, hung hăng đi tới, theo bên cạnh là Bộ Hoan Nhan.
“Mẹ, Mộng Nhị nói đúng, tối qua cô ta thật sự không có quay về, quần áo trên người cũng không thay.
Hôm qua mặc sao thì giờ cũng vậy.” Sau khi Bộ Hoan Nhan nhìn Sầm Dao từ trên xuống dưới thì nói.
Nhậm Minh Huyên tức giận, nâng chiếc túi trên tay lên muốn đánh Sầm Dao: “Cô dám lấy tiên của nhà họ Bộ chúng tôi đi nuôi tiểu bạch kiểm bên ngoài! Cô là cái thá gì chứ! Sầm Dao, cô đúng là không cần mặt mũi mài”
Nhậm Minh Huyên cầm theo một chiếc túi da cá sấu. Sầm Dao bị đập xuống đầu hai cái, đầu óc choáng váng.
Chờ đến khi sực tỉnh, liên giữ hai tay bà ta lại: “Nhậm Minh Huyền, bà phát điên cái gì?”
Vẻ mặt của cô chưa từng lạnh lão đáng sợ như vậy.
Hơn nữa, cũng không gọi “mẹ chồng”, mà gọi thẳng ba chữ “Nhậm Minh Huyên”
“Cô… cô dám gọi tôi thế à?!” Nhậm Minh Huyên bị ánh mắt của cô dọa sợ hết hồn, sau đó, tức giận đến run rẩy: “Cái thứ không có giáo dục”
Bà ta vùng khỏi Sầm Dao muốn đánh lại. Hai tay Sâm Dao dùng sức, đẩy bà ta về phía sau, dù sao Nhậm Minh Huyên cũng đã già, sao có thể đấu lại Sầm Dao chứ?
Cả người ngã ngửa xuống đất thật thê thảm, Nhậm Minh Huyên ngã đau đến mức không ngồi dậy nổi.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Bộ Hoan Nhan chạy đến đỡ mẹ, đỡ hai ba cái vẫn không thể đỡ dậy được, nhìn dáng vẻ chắc là bị thương rồi. Hai mắt Bộ Hoan Nhan tức đến đỏ bừng, nhìn về phía Sâm Dao: “Cô mau xin lỗi mẹ tôi ngay!”
Sầm Dao lạnh lùng nhìn cô ta: “Cút”
Môi Bộ Hoan Nhan giật giật, muốn chạy đến túm tóc Sầm Dao.
Sầm Dao không muốn làm ầm ï với ai ở ngoài đường, quá khó coi, quá mất phong độ. Hơn nữa bây giờ trên đường đã có mấy người thò đầu ra nhìn cô. Bộ Hoan Nhan muốn giật tóc cô lại bị cô cản lại, nhưng vẫn bị cô ta cào trúng.
“Mấy người làm gì vậy?” Đột nhiên có một giọng nói vang lên.
Giọng nói này… sao lại quen tai thế nhỉ.
Sầm Dao quay sang bên cạnh, chỉ thấy Dư Phi từ trên xe đi xuống, trực tiếp kéo bọn họ ra.
Cô sững người, nhưng cũng không nhìn người đàn ông ngôi sau xe.
Sức lực của Dư Phi rất lớn, Bộ Hoan Nhan đang phát điên bị anh kéo một cái, lùi sang một bên.
“Anh quản làm cái gì?” Bộ Hoan Nhan tức giận hét lên.
Dư Phi không thèm giải thích với cô ta, chỉ hạ giọng hỏi: “Cô Sâm, cô không sao chứ?”
Ngay cả khi không liếc mắt, Sâm Dao vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của người trong xe đang nhìn mình.
Cô lắc đầu: “… Không sao”
“Anh chính là tiểu bạch kiểm Sầm Dao bao nuôi phải không? Chiếc xe này không phải cũng là Sâm Dao mua cho anh chứ?” Bộ Hoan Nhan động não.
Sầm Dao cảm thấy vừa buồn cười vừa mất mặt.
“Hắn ta nào có phải tiểu bạch kiểm, chỉ là một tên tài xế! Người ngồi trên xe mới là tiểu bạch kiểm!”
Mắt nhìn của Nhậm Minh Huyên sắc sảo hơn con gái, không biết lấy từ đâu sức lực bật dậy khỏi mặt đất: “Để tôi xem xem cô bao nuôi cái thứ gì!”
Nhậm Minh Huyên nói rồi liền chạy tới bên cạnh chiếc Bentley.
Sầm Dao kinh ngạc trong lòng. Cô cùng người nhà họ Bộ làm ầm, chưa từng nghĩ sẽ kéo theo Thương Đình Lập.
Dư Phi lúng túng sải bước đến bên cạnh.
Nhậm Minh Huyên còn chưa chạm vào, cửa xe đã được mở ra từ bên trong.
Một thân hình thon dài khom người bước ra. Người đàn ông có khí chất sạch sẽ, phong thái xuất chúng, so với những người tâm thường bên đường, thật sự là một trời một vực.
Đừng nói là Sầm Dao luôn kiêu ngạo, ngay cả người mặt mày trước sau không đổi Nhậm Minh Huyên lúc này cũng có chút xấu hổ.
Bà ta ngây người một lúc.
Đến khi hồi phục lại, vội nói: “Người lớn lên lại như một con chó, không làm được chuyện gì chính đáng, lại đi làm chuyện không biết xấu hổ với Sầm Dao, ăn bám tiền của nhà họ Bộ chúng tôi: “Mẹ, đừng nói nữa!” Bộ Hoan Nhan từng gặp qua Thương Đình Lập, mặt biến sắc, vội vàng chạy qua, kéo Nhậm Minh Huyên lại. Lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông, khuôn mặt đỏ lên như thể đang ngượng ngùng.
“Sao lại không thể nói chứ? Bọn họ có thể làm ra loại chuyện này, còn sợ người ta nói à? Bây giờ bên ngoài trai trai gái gái, thật sự là không có một chút giới hạn mà”
“Mẹ! Chúng ta hiểu lầm rồi! Tiểu bạch kiểm Sầm Dao bao nuôi không phải anh ấy!” Bộ Hoan Nhan xấu hổ đến đỏ bừng mặt, thấy Nhậm Minh Huyên không hiểu ý, sắc mặt lại càng đỏ hơn.
“Sao con biết? Đừng nhìn người ta đẹp đẽ, con liền nói giúp người ta”
Người đàn ông dường như vốn không để cuộc thảo luận của mẹ con cô ta vào mắt, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua bọn họ, sải chân vững vàng đi về phía Sầm Dao.
Ánh mắt đó chỉ là lạnh lùng, nhưng lại khiến Nhậm Minh Huyên và Bộ Hoan Nhan cảm thấy nặng nề đến tự động lùi vê sau, tự mình muốn chạy thoát.
Sầm Dao cảm thấy mất mặt đến cực điểm.
Cô liếc Thương Đình Lập một cái, có chút xấu hổ: “Không phải anh đã đi rồi sao, sao lại quay lại?”
“Nhận được điện thoại, nói bên đây có náo nhiệt để xem, tôi đi còn chưa xa, nên quay lại xem náo nhiệt.”
Sầm Dao liền nghĩ đến Lư Đông Hưng. Cuộc điện thoại này chỉ e là do ông ta gọi.
Cô nhìn thẳng Thương Đình Lập: “Náo nhiệt này có hay không?”
Thương Đình Lập không đáp, đưa tay nắm lấy tay cô, ánh mắt Sâm Dao nhìn vê phía Nhậm Minh Huyên, giấu tay về phía sau: “Chủ tịch Thương, đừng để người khác hiểu lầm”
“Đưa tay đây” Thương Đình Lập nhếch môi, chỉ nói ba chữ.
Ánh mắt anh chưa từng nghiêm túc như vậy.
Sầm Dao cắn môi, vẫn không nhúc nhích. Thương Đình Lập cũng không bận tâm, trực tiếp cầm lấy tay cô, kép lấy tay cô đang giấu ở phía sau ra.
Trên tay cô có hai vệt máu, là bị Bộ Hoan Nhan cào bị thương.
Trên cánh tay trắng như tuyết, vệt máu ấy vô cùng chói mắt, càng nhìn càng đánh thẳng vào tim.
Sắc mặt của Thương Đình Lập càng lạnh hơn: “Lên xe”
“Không cần, chỉ là vấn đề nhỏ thôi”
Sầm Dao có ý từ chối.
Thương Đình Lập trâm mặc nhìn cô. Sâm Dao cảm thấy người đàn ông này, sự độc đoán dường như ăn vào xương tủy.
Cũng đúng, vị trí của anh vừa cao vừa có quyền lực, một chữ ngàn cân, bình thường bất kể là trong công việc hay trong cuộc sống, chỉ sợ không có ai dám trái ý anh.