Cậu nhóc nằm trên giường vẫn bất an gọi “mẹ ơi”, nghe đến đau lòng.
Sầm Dao nhìn người làm cha còn không thèm nhúc nhích, bản thân cũng không có cách nào, đành cúi xuống vuốt nhẹ mu bàn tay cậu nhóc, vừa cúi đầu hỏi: “Như thế này phải không?”
Tâm mắt Thương Đình Lập rơi vào bàn tay cò.
Ngón tay của cô thon dài, mảnh khảnh, vừa trắng vừa thanh tú.
Đêm đó, chính đòi tay này đã chạm vào từng tấc da thịt của anh.
sầm Dao nhìn anh ta, vẫn đứng nguyên tại chỗ không cử động.
Cậu nhóc nằm trên giường vẫn bất an gọi “mẹ ơi”, nghe đến đau lòng.
Sầm Dao nhìn người làm cha còn không thèm nhúc nhích, bản thân cũng không có cách nào, đành cúi xuống vuốt nhẹ mu bàn tay cậu nhóc, vừa cúi đầu hỏi: “Như thế này phải không?”
Tâm mắt Thương Đình Lập rơi vào bàn tay cô.
Ngón tay của cô thon dài, mảnh khảnh, vừa trắng vừa thanh tú.
Đêm đó, chính đòi tay này đã chạm vào từng tấc da thịt của anh.
Cô gái nhỏ này, làm loạn đến mức làm người ta đau đầu, còn cắn lên người anh mấy dấu. Nhưng sự nhiệt tình đó lại khiến người ta khó có thể kiềm chế. Nếu không phái đêm đó cô không tỉnh táo mà khóc lóc, anh đã không dễ dàng bỏ qua cho cỏ rồi.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Sầm Dao không nghe tiếng đáp lại, chí thấy anh ta nhìn mình đến ngây người, lại lên tiếng hỏi.
Tâm nhìn của người đàn ông dời đi, tự nhiên rơi vào mặt cậu nhóc: “Đại khái là vậy. Chỉ cần nó không kêu đau thì là đúng rồi.”
Sầm Dao không biết suy nghĩ vừa rồi của anh, cũng như anh nhìn vào cậu nhóc.
Khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn của cậu nhóc như cái bánh bao nhỏ, nhìn rất đáng yêu. Dường như vì đau đớn, đôi mày nhỏ nhíu lại, làm người ta đau lòng không thôi.
Sầm Dao rất kiên nhẫn, dịu dàng vuốt ve mu bàn tay của cậu nhóc, cố gắng không chạm vào kim tiêm. “Nhóc ấy làm sai vậy?” sầm Dao hỏi người đàn ông ở phía sau: “Y tá nói chỉ là bệnh nhẹ, nhưng làm gì có bệnh nhẹ nào lại đột nhiên ngất xỉu như vậy?”
“Hen suyễn. Người ta bị lên cơn hen thì chỉ khó thở thỏi, còn nó lên cơn hen thì sẽ ngất xỉu.”
“Có nghiêm trọng không?”
Thương Đình Lập nhìn cô, lắc đầu rồi lại gật đầu: “Chỉ cần chăm sóc tốt, sẽ không nguy hiếm đến tính mạng.”
Sầm Dao thở phào nhẹ nhõm, nhưng dù không nguy hiểm đến tính mạng, cứ tự nhiên ngất xỉu vậy cũng đủ dày vò người ta rồi.
“Đúng rồi.” sầm Dao như nhớ ra gì đó: “Anh kết hôn rồi?”
Thương Đình Lập cho tay vào túi quần, nhìn cỏ từ trên xuống dưới: “Làm sao?”
Sầm Dao dừng lạl một chút mới nói: “Anh cũng đã kết hôn rồi, con
cũng đã lớn như vậy, thì đừng ra ngoài lăng nhăng.”
Người đàn ông như cười như không, bản thân lại bị một cô gái nhỏ dạy dỗ? “Câu này không phải em nên nói với bần thân mình trước sao? Người ta nói nghiêm khắc với bán thân khoan dung với người khác, sao em lại làm ngược lại rồi.”
sầm Dao bị những lời của anh ta làm xấu hổ, mặt cũng nóng lên. Như cò hiện tại đúng là không có tư cách nói người khác, nhưng cũng không khuất phục: “Chúng ta không giống nhau.”
“Không giống chồ nào, nói nghe thử xem.” Anh ta dường như rất thích thú.
“Tôi…” Cuối cùng Sầm Dao cũng không nói ra chuyện của mình và Bộ Tử Ngang, nén những lời đó lại, chỉ hạ giọng nói: “Tỏi không muốn làm người thứ ba phá hoại hôn nhân của người ta.”
Nghe những lời này của cô, người đàn ông bật cười.
Sầm Dao cảm thấy rất khó chịu, nụ cười này giống như đang xem thường cô vậy. Cô khó chịu hỏi: “Anh cười cái gì?”
Thương Đình Lập cúi đầu xuống, kề sát cô, như đang đánh giá lại như đang trêu chọc cô: “Chỉ là một đêm không xảy ra chuyện gì, em lại nghĩ sẽ phá hoại hôn nhân của ai?”
Anh ta đột ngột tới gần, khiến đầu óc Sầm Dao trống rỗng, cô vốn đã uống rượu, lại bị thiếu không khí, đầu óc liền quay cuồng.
Cô theo bản năng lùi lại, đầu gối đụng vào thành giường, cả người liền ngồi xuống cái giường phía sau.
Nghĩ đến cậu nhóc vẫn đang nằm trên giường, cò đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, vội kéo người đàn ông trước mặt.
Thương Đình Lập nhanh tay nhanh mắt vươn tay ôm cô lại.
cô nhẹ nhàng được anh ôm vào lòng, hai người đứng sát vào nhau.
Sầm Dao vẫn còn hồi hộp, kéo nhẹ cổ áo anh ta, cô quay đầu lại nhìn cậu nhóc phía sau. Thấy nhóc ấy vẫn đang ngủ ngon lành, mới thở phào một hơi.
Cô quay đầu lại, không ngờ người đàn ông đứng cách cỏ quá gần, má chạm phớt qua cằm anh ta.
Đỏi môi cô cũng lướt qua hầu kết gợi cảm của anh.
Anh ta nặng nhọc thở một cái, cúi xuống nhìn cò, ánh mắt sâu thẳm vô cùng.
Sầm Dao bổi rối vô cùng. Hai người đứng quá gần nhau, cò có thế cám nhận được phản ứng cơ thể của người đàn ông một cách rõ ràng.
Nơi đó vừa nóng bỏng vừa cứng rắn, giống như một thanh sắt hàn chạm vào người cò.
Một tầng hơi nóng phủ trên chóp mũi cỏ, cũng không có cách nào bình tĩnh lại.
Lần trước cô đã uống say rồi mới hòn anh ta, lúc đó cô đã sớm đánh mất lý trí roi.
Nhưng hiện tại thì rất tỉnh táo.
Cô cũng nhớ rất rõ bản thân là gái đã có chồng. Tư thế mờ ám của hai người, thật quá nguy hiểm.
Sầm Dao hít sâu một hơi, đấy anh ta ra, giả vờ bình tĩnh: “Không sao đâu, tỏi có thể đứng vững.”
Thương Đình Lập đánh giá khuôn mặt đỏ bừng của cô, cũng không làm gì mà tự nhiên buông tay ra, không hề có chút tùy tiện nào, giống như anh ta không hề có cầm xúc vậy, phản ứng cơ thể kia cùng lắm chỉ là ảo giác của cô.
Sầm Dao nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.” Không nhìn anh, nói tiếp: “Tỏi sắp muộn rồi, phái đi trước đây.”
“ừm.” Anh cũng không giữ cò lại, thờ ơ đáp lại một tiếng, tiễn Sầm Dao ra cửa, lại mở cửa phòng giúp cô. sầm Dao vừa bước ra, thì nghe anh ở phía sau nói một câu: “Tôi vẫn chưa kết hòn.”
Bước chân của Sầm Dao ngừng lại.
Kết hôn? Nhưng đã có một đứa con rồi. Xem ra là thời trẻ phong lưu mà có đây.
Sau đó, Sầm Dao lại nghĩ, việc này cũng chẳng liên quan đến mình.
Quay đầu, liếc nhìn người đàn ông một cái, nhấn mạnh từng chữ: “Tòi đã kết hôn rồi.”
Thương Đình Lập không khỏi đen mặt.
sầm Dao cũng không đế ý anh ta, nhanh chóng rời đi.
Cửa phòng đóng lại, cậu nhóc vừa rồi im lặng nằm trên giường thì ra đã tỉnh lại rồi.
Thở dài.
Lắc đầu.
“Ba à, con đã rất biết điều mà không mở mắt rồi, nhưng ba vẫn còn quá kém.”
Thương Đình Lập liếc nhìn cậu nhóc, bàn tay to lớn vỗ nhẹ đầu cậu một cái: “Tiếp tục nằm nghỉ cho ba.”
Thương Hựu Nhất nghe lời nằm xuống.
Đôi mắt to chớp chớp nhìn cha mình: “Ba, ba thích cô ấy sao?”
Cha cậu nhóc không trả lời.
Cậu nhóc không nhịn được nói: “Nhưng mà, cô ma men làm người ta không yên tâm. Ba mà cưới cô ấy làm vợ, vậy thì con mệt chết rồi. Lo lắng cho một người chưa đủ, còn phải lo cho hai người.
Thương Đình Lập vui vẻ hỏi: “Ai nói ba thích cô ấy?”
“Bà nội nói đó.” Thương Hựu Nhất chu chu cái miệng nhỏ: “Bà nội nói con ngồi ở ngoài cửa phòng đợi,
nhìn thấy một cô gái xinh đẹp thì chắc chắn là người trong lòng của ba.”
Sắc mặt Thương Đình Lập trở nên nghiêm túc hơn: “Cho nên con đã chạy tới chỗ cô ấy và giả vờ ngất xỉu?”
Sau lần hôn nhau ở Thiên Thượng Nhân Gian, tin tức đã đến tai mẹ anh rồi. Chỉ một lúc, sợ là mẹ anh đã có tất cả thông tin của sầm Dao rồi.
“Con không có giả vờ, con ngất thật.” Cậu nhóc nghiêm túc sửa lại lời của cha mình.
Thương Đình Lập nhìn gương mặt trắng nhợt của con mình, cuối cùng cũng không nỡ trách mắng, chỉ hỏi: “Bà nội con lại nhọc lòng làm gì rồi?”
“Bà nội nói, bọn con không bận tâm lo nghĩ cho ba, chỉ sợ ba cả đời cũng không cưới được vợ, vậy con cả đời cũng không có mẹ rồi. Nhưng mà, ba à, cô ma men nói cô ấy có chồng rồi, phải làm sao bây giờ?”
Mặt Thương Đình Lập lại đen thêm một chút, cuối cùng đáp: “Lộn xộn.”