Đến khi tỉnh lại thì cô đã được đưa đến bệnh viện.
“Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!” Tiếng của Sầm Hoàn vang lên bên tai: “Chị, chị thấy sao rồi?”
Sầm Dao ngồi dậy, chỉ cảm thấy chóng mặt một chút, liền nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Bộ Tử Ngang.
Cô nhớ lúc nãy đụng xe, anh ta đã bảo vệ cô.
“Bác sĩ nói con vẫn ổn, chỉ là bị chấn động nhẹ, nghỉ ngơi một chút là không sao rồi” Lục Lị Lị rót cho cô một cốc nước: “Uống miếng nước đi”
Sầm Dao uống nước xong, mới hỏi: “Còn Bộ Tử Ngang thì sao, anh ta sao rồi?”
“Nó thì không có may mắn như con, bây giờ vẫn nằm trong phòng cấp cứu. Mẹ nghe nói, vừa rồi lúc xảy ra tai nạn xe, là nó bảo vệ con, cho nên con mới không sao, bằng không hiện giờ người nằm trong phòng cấp cứu đã là con rồi. Nó nguyện ý vì thà chết bảo vệ con như vậy, mẹ nghĩ chuyện ly hôn với nó, hay là đừng nhắc nữa” Lục Lị Lị nhắc nhở.
Sầm Dao căn cắn môi, đặt ly nước xuống, chỉ nói: “Con đến phòng cấp cứu xem sao”
“Mẹ chồng con đang tức giận, con mà qua đó, bà ta còn không xé xác con ra à?” Lục Lị Lị ngăn cô lại.
Sầm An dặn dò: “Sầm Hoàn, con cùng nó qua đó đi”
“À. Dạ” Sầm Hoàn dìu Sầm Dao đến phòng cấp cứu.
Trong phòng cấp cứu, Bộ Tử Ngang vẫn chưa ra.
Nhậm Minh Huyên nước mắt đầm đìa, Bộ Hoan Nhan ở bên cạnh an ủi, sắc mặt Bộ Minh Viễn nặng nề, khoanh tay, trâm mặc không lên tiêng.
Sầm Dao vừa xuất hiện, Nhậm Minh Huyên đã chạy đến: “Cô là đồ sao chổi! Cô còn đến đây làm cái gì?”
“Bà làm gì vậy?” Sâm Hoàn chặn đối phương, đứng chắn trước mặt Sầm Dao.
“Tôi làm gì à? Nếu không phải tại Sầm Dao cô ta, bây giờ Tử Ngang con tôi có phải nằm trong phòng cấp cứu không? Sầm Dao, tôi cảnh cáo cô! Nếu con trai tôi mà có chuyện gì, cô có chết một vạn lân cũng không đền nổi đâu!”
Sầm Dao không nói gì.
Sầm Hoàn lại không hề nể tình: “Con trai bà bảo vệ chị tôi, chị tôi cũng không cản được mà không phải sao? Bà muốn tìm phiền phức thì đi mà tìm con bà hỏi, hỏi xem bình thường anh ta ở ngoài ngoại tình với người phụ nữ khác lợi hại đến cỡ nào, sao đến lúc chị tôi muốn ly hôn với anh ta, anh ta liên bắt đầu lo sợ! Thành ra như vầy, còn trách ai được chứ?”
Nhậm Minh Huyên giận đến run rẩy: “Tôi phải xé nát miệng cô ra!”
“Bà đến đi! Đến xé đi!” Sâm Hoàn nhướn cổ.
ầm Dao cản cô lại, có chút vô lực nói: “Được rồi, Sâm Hoàn, đây là bệnh viện”
Lúc này Sâm Hoàn mới không nói nữa.
Nhậm Minh Huyên cũng bị Bộ Minh Viễn nói mấy câu, mới im miệng.
Bộ Tử Ngang vậy mà lại vì mình mới thành ra thế này, Sầm Dao không biết rốt cuộc anh ta nghĩ thế nào nữa, nhưng mà, một khắc ấy, anh ta thật sự đã bảo vệ mình trong lòng. Tuy cũng không thay đổi được gì được quan hệ giữa họ, nhưng cô cũng không thể không nghe không hỏi.
Cô tìm một chỗ cách xa phòng cấp cứu ngồi xuống, Sầm Hoàn cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Ở bên này.
Tĩnh Viên.
Lúc này, mọi thứ đã chuẩn bị xong.
Bởi vì Thương Hựu Nhất bị bệnh, Thương tiên sinh hiếm khi có lòng, mời tất cả bạn học cùng lớp của nhóc tới chơi.
Một đám trẻ con chơi chung một chỗ.
Nhưng mà, nháo thì nháo, tiểu thiếu gia Thương Hựu Nhất lại không hề nháo.
Chỉ là thỉnh thoảng lại ra ngoài vườn, ngóng cổ nhìn ra ngoài.
“Thương Hựu Nhất, bạn còn không ước nguyện đi, bánh kem cũng không cắt à?” Có một bạn nhỏ sớm đã thèm thuồng, cuối cùng cũng chờ không nổi mà lên tiếng.
Thương Hựu Nhất chau mày: “Gấp cái gì? Mẹ tớ còn chưa đến!”
“Vậy mẹ cậu có đến không?”
“Đương nhiên sẽ đến chứ” Thương Hựu Nhất mở miệng khẳng định.
Kết quả, đến khi nhóc chạy ra ngoài lần thứ năm, vẫn không có kết quả. Nhóc gục đầu xuống, co người lại, khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ mất mát ngồi thụp xuống.
Mấy bạn nhỏ trong phòng khách chạy đến chỗ nhóc, nhóc cũng không quan tâm, chỉ không kiên nhẫn đẩy mọi người ra xa.
Thím Mạc nhìn thấy dáng vẻ mất mát đó, có chút đau lòng, đến gõ cửa phòng sách.
“Tiên sinh, ngài xem, hay là gọi điện thoại cho cô Sầm hỏi chút đi?”
Thương Đình Lập đứng bên cửa sổ, nhìn xuống cầu thang. Đã chín giờ rôi, bên ngoài đã tối đen, cũng chẳng có thêm vị khách nào đến cả.
Anh “ừm” một tiếng: “Tôi biết rồi”
Thím Mạc đóng cửa rời đi.
Anh lấy điện thoại, ấn một dãy số.
Nhưng điện thoại lại không gọi được.
“Thương Hựu Nhất, có phải cậu gạt bọn tớ không? Thật ra cậu căn bản không có mẹ?”
“Chúng tớ đều không có nhìn thấy mẹ cậu! Cậu là con khỉ chui từ trong đá ra”
“HH Cuối cùng thì bọn trẻ cũng chờ không nổi nữa, đều náo loạn cả lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thương Hựu Nhất sưng lên vì tức giận, chạy vào trong, đẩy cái bánh kem xuống đất: “Tiểu Dao không thể ăn thì các người cũng không được ăn Mọi người tận mắt nhìn thấy một chiếc bánh kem bồn tâng cứ như vậy bị đẩy một cái, tất cả đều đổ xuống đất không thể ăn được nữa, một đám trẻ con tức giận khóc toáng lên.
Tĩnh Viên chỉ trong chốc lát trở nên náo loạn.
Thương Hựu Nhất cũng không có tâm trạng an ủi các bạn, chỉ “bạch bạch” chạy lên lầu.
Đẩy cửa phòng khách, một cái đầu nhỏ ló vào.
Nghe thấy động tĩnh, Thương Đình Lập cất điện thoại, xoay đầu nhìn nhóc.
Nhìn thấy ba mình, trái tim mất mát tủi thân của Thương Hựu Nhất không ngừng nức nở. Cái miệng nhỏ xệ xuống, âm thanh nghẹn ngào nói: “Ba ơi, chúng ta đi tìm tiểu Dao đi được không?”
Thương Đình Lập mím môi: “Cô ấy thất hẹn rồi”
“Có lẽ do cô ấy bận!” Thương Hựu Nhất nói: “Tiểu Dao đã có nói trước với con, nói hôm nay cô ấy rất bận, con có thể hiểu được!”
“Nhưng cô ấy đã đồng ý với con thì phải giữ lời”
“Không sao cả” Thương Hựu Nhất lắc lắc cái đầu nhỏ: “Ba ơi, không phải ba từng nói đàn ông phải rộng lượng sao? Tiểu Dao đã bận như vậy, thì chúng ta chủ động đi tìm cô ấy, được không?”
Thương Đình Lập nhìn khuôn mặt đơn thuần của con trai, lại liếc mắt nhìn bầu trời sắp đổ mưa ngoài cửa sổ, cuối cùng, gật đầu: “Được rồi. Bên ngoài mưa rồi, nhờ thím Mạc lấy cho con cái áo khoác”
“Dạ được! Con đi ngay!” Thương Hựu Nhất lập tức cười lên, dường như đã quên mất sự mất mát vừa rồi.
Nhóc chạy về phòng mình, tùy tiện lấy bừa một cái áo khoác từ tủ quần áo, mặc vội lên người.
Thương Đình Lập lái xe.
Nhóc ngoan ngoãn ngồi phía sau, thắt dây an toàn.
Khương Oánh Oánh sống ở “Nhã Uyển”, cách biệt thự không xa.
Thương Đình Lập dừng xe dưới lầu, nói với Thương Hựu Nhất: “Bên ngoài bên mưa, để ba lên đón cô ấy xuống, con chờ trong xe đi”
“Con và ba cùng đi” Thương Hựu Nhất đã mặc áo khoác vào: “Bên ngoài đang mưa, có lẽ tiểu Dao không muốn ra ngoài”
Thương Đình Lập nhìn con trai một cái, không nói gì nữa. Sau đó lấy từ phía sau ra hai cây dù.
Cây nhỏ màu đen che cho Thương Hựu Nhất.
Cái lớn thì tự che cho mình.
“Đi thôi” Hai người, đội mưa, hướng lên lầu đi lên.
Khương Oánh Oánh đang nằm trên sô pha nghe nhạc, đắp mặt nạ, thì chuông cửa vang lên.
Trễ như vậy rồi, cũng chỉ có thể là Sầm Dao.