Trong giọng nói của Khương Húc Đông mang theo cảm giác vô cùng gấp gáp.
Gần như là ngay lúc Khương Húc Đông đưa ra mệnh lệnh này, trên sân khấu của lễ kết hôn, cũng không thấy bóng dáng MC bước lên nói lời chúc mừng đâu cả.
Khương Húc Đông ngẩng đầu thấy Cố Hi đang cầm micro.
Gương mặt luôn nở nụ cười trong sáng của anh ta, bây giờ khóe môi lại hơi cong, lộ ra nụ cười kiêu ngạo tà khí.
Khương Húc Đông vừa nghe thấy người đàn ông luôn giả bộ làm người tốt kia đột nhiên nói ra một câu làm tất cả mọi người đều kinh ngạc.
"Hôm nay Cố Hi tôi đứng ở đây muốn gửi đến mọi người một lời xin lỗi, hôm nay vốn là lễ kết hôn của tôi, nhưng thành thật xin lỗi, tôi không thể nào tiếp tục để nó diễn ra nữa, tôi không thể nào chịu đựng nổi, tôi lại phải đi cưới một người phụ nữ dám cắm sừng tôi trước khi kết hôn"
Mặt anh ta rất thành khẩn, thậm chí lúc nói chuyện trong mắt còn chứa đầy vẻ lưu luyến và đoạn tuyệt, làm những người chưa hiểu rõ sự thật trong lúc bất tri bất giác đã suy nghĩ theo hướng anh dẫn dắt. . Cập nhật truyện nhanh tại ~ TRUMtгuye n.мE ~
Khương Húc Đông định lao xuống ngay lập tức, Thương Đình Lập vội cản anh ta lại.
"Buông ra"
Khương Húc Đông cần chặt răng, trong mất mang theo vẻ tàn nhẫn như muốn cắn chết người khác.
Thương Đình Lập thấy anh mất bình tĩnh, khuyên nhủ: "Nếu anh mất bình tĩnh chạy xuống đó như thế, mới thật sự rơi vào bẫy của anh ta đó, vì sao anh ta lại muốn nói ra vào lúc này, còn không phải là vì muốn để anh nghe thấy rồi lao xuống dưới theo bản năng sao? Nếu như anh chạy xuống dưới sẽ gây ra họa quả gì cho Khương Oánh Oánh, anh đã nghĩ đến chưa?"
"Tôi không quan tâm, không phải tôi là anh Hai của em ấy sao?"
Sao Khương Húc Đông không hiếu ý của Thương Đình Lập chứ, nhưng nhìn hình ảnh Oánh Oánh đứng lẻ loi ở thảm đỏ lễ kết hôn, cơ thể lung lay sắp ngã, sao anh có thế nhịn được.
Khương Húc Đông đấy tay Thương Đình Lập ra, kiên quyết đi xuống.
Nhìn bóng lưng bỏ đi của anh ta, Thương Đình Lập nhíu mày, trong lòng càng lúc càng cảm thấy không ổn.
Trong khoảng thời gian này Thương Đình Lập đã điều tra rất nhiều tin tức của Cố Hi, nhưng lại không tra được gì cả.
Nhưng bây giờ cho dù không cần đi tra anh cũng biết người này là ai.
Thương Đình Lập không tập trung toàn bộ sự chú ý vào Khương Oánh Oánh như Khương Húc Đông, khi anh thấy Sầm Dao mặc một bộ đồ phù dâu vô cùng bình thường, cảm thấy cực kỳ hài lòng, nhưng trong lúc nhìn chăm chằm cô lại nhận ra một tầm mắt không cách nào bỏ qua được.
Chác vì không muốn diễn trò nữa, Thương Đình Lập chú ý thấy sau khi Cố Hi phát hiện ra anh đang nhìn anh ta, anh ta không những không né tránh, mà còn quăng qua một ánh mắt khiêu khích.
Ánh mắt quen thuộc kia, lập tức được lật lại từ trong ký ức xa xăm.
Bộ Tử Ngang.
Thương Đình Lập tin chắc là anh ta.
Cố Hi đứng trên sân khấu còn đang nói những lời làm người khác thương hại, ánh mắt của Sầm Dao đang đứng bên cạnh nhìn, gần như muốn xé nát anh ra.
Cô cản những ánh mắt khác thường kia lại, kiên định đứng cản trước người Khương Oánh Oánh.
Hình như bị ánh mất của Sầm Dao kích thích, Cố Hi lại lấy ra một cái USB cắm vào điện thoại rôi kết nối với màn hình sân khấu vốn để chiếu video tân hôn.
Chỉ nghe thấy bên trong vọng ra tiếng nói của Khương Oánh Oánh: "Anh, em và Cố Hi sẽ chăm sóc đứa bé thật tốt, anh không cần lo cho em"
"Sao anh có thể không lo chứ, Oánh Oánh, chúng ta rời khỏi nơi này, dẫn theo đứa bé đến một thành phố không ai quen biết sống một cuộc sống riêng của chúng ta không được sao?"
Lúc hình ảnh của người đàn ông hiện ra trên màn hình sân khấu, mọi người đều kinh ngạc đứng bật dậy.
Tuy rằng Khương Húc Đông không nổi tiếng như Thương Đình Lập, nhưng thân là người đàn ông độc thân hoàng kim mà vô số chị em phụ nữ muốn gả cho, danh tiếng của anh cũng chẳng thấp gì.
Huống chỉ anh và Khương Oánh Oánh còn là anh em ruột nữa.
Vậy không phải là anh em loạn luân sao? Lại còn có con nữa.
Những người bạn đại học được mời đến bây giờ đang dùng vũ khí sắc bén nhất liên tục chọc lên người Khương Oánh Oánh.
Cuối cùng Khương Oánh Oánh cũng không chịu đựng nổi nữa, cô ấy áy náy nói với Sầm Dao một câu xin lỗi rồi đẩy cô ra, xách váy lên bỏ chạy ra ngoài.
Khương Húc Đông đang định chạy lên túm lấy cô ấy, lại bị cô ấy rống lớn: "Đừng đi theo tôi, tôi hận anh"
Cô ấy điên cuồng hét to rồi bỏ chạy đi mất.
Khương Húc Đông ngừng chân lại, chỉ cảm thấy trong tim mình bị thủng một lỗ lớn, gió lạnh thổi ào ào qua đó.
Anh dùng ánh mắt lạnh lùng nặng nề nhìn mọi người xung quanh, sau đó lập tức bước lên sân khấu, cướp lấy micro công khai tuyên bố: "Khương Oánh Oánh là người phụ nữ mà tôi yêu nhất, bây giờ tôi thông báo cho toàn thế giới biết thì sao, tôi có thể đứng đây nói thắng cho mọi người biết, tôi và Oánh Oánh chưa bao giờ loạn luân, cô ấy vốn chính là cô vợ nhỏ lớn lên từ bé cùng tôi, nếu không phải cái tên đứng bên cạnh tôi gài bẫy cô ấy, hôm nay sao lại có thể diễn ra trận hôn lễ hoang đường này được, tôi biết có rất nhiều người đứng đây sẽ không tin lời tôi nói, nhưng mọi người có thế thử đi điều tra, chuyện nhà họ Khương nhận nuôi một cô vợ nhỏ là chuyện mà tất cả mọi người đều biết"
Khương Húc Đông cảm thấy rất may rằng khi lần đầu tiên nhìn thấy Oánh Oánh, anh đã nói răng anh đang nuôi một cô vợ nhỏ.
Lúc Oánh Oánh vừa mới được nhận nuôi, anh cũng đã từng nói với rất nhiều bạn nhỏ rằng anh có một cô vợ nhỏ.
Nhưng sau này bởi vì thời gian trôi qua quá lâu, anh dần dần quên mất, mãi đến giờ mới nhớ lại, anh nghĩ có một ít tình cảm của một người đã được định sẵn ngay từ đầu.
Sau khi nói xong, Khương Húc Đông cũng không có tâm trạng đôi co với Cố Hi, anh còn phải đuổi theo Oánh Oánh.
Thương Đình Lập vỗ vai anh nói: "Đi đi, anh em, chỗ này để bọn tôi xử lý"
Lục Di cũng chúc phúc: "Chờ các cậu quay về, tôi nhất định phải uống được rượu cưới của hai người đó"
Tuy rằng Ngôn Phong vẫn rất không thích Khương Oánh Oánh, nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay đã làm anh cảm động.
Hiếm khi mà lắp bắp nói: "Lão Khương, trước khi cậu dẫn cô ấy về, nếu như cô ấy còn không chịu về thì cậu cứ nói với cô ấy là sau này tôi sẽ không bao giờ cướp bàn phím của cô ấy nữa, sau này nếu cô ấy muốn ăn gà, chơi hộp thì tôi đều sẽ chơi cùng cô ấy hết"
Sau khi nghe lời nói của mấy người bạn thân, ánh mắt lạnh lùng của Khương Húc Đông từ từ trở nên ấm áp, anh cười cười nói: "Chắc chắn rồi"
Anh không thèm quay đầu chạy thẳng ra ngoài khách sạn.
Lúc này trên thảm đỏ của hôn lễ, Sầm Dao chán ghét đẩy tay người đang đỡ cô ra.
"Anh Cố, anh đừng có đỡ tôi, tôi chịu không nổi ý tốt của anh đâu"
Sầm Dao nói xong định bỏ đi.
Mà giọng nói trong trẻo của người đứng sau cũng đã trở nên khàn khàn, Cố Hi hỏi: "Sầm Dao, cô còn nhớ một người tên là Bộ Tử Ngang không?"
Hình như anh ta không muốn giấu nữa, hỏi thẳng.
"Không quen."
Sầm Dao lắc đầu một cách dứt khoát.
Vì thế Sầm Dao đã bỏ lỡ cảnh ánh mắt của người đứng sau từ thân thờ đổi thành mất mác rồi tuyệt vọng.
Lúc này, Thương Đình Lập đã đi lên thảm đỏ, anh bước nhanh đến cạnh Sầm Dao, ôm chặt cô vào lòng, tay còn lại cẩn thận kiểm tra xem lúc nãy có bị ngã đau chỗ nào không.